Xuyên Nhanh Nữ Phụ Không Muốn Chết

"Các ngươi, là ai? Đây là đâu?" A Ngư nhìn chung quanh, xa lạ và mờ mịt, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ánh mắt mơ hồ ngập nước, giống như cuối cùng cũng đã nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê.

Đào Liễu rộn ràng nói: "Cô nương, đây là Đại Lý Tự, ngươi đừng sợ, đại nhân của chúng ta là Thanh Thiên đại lão gia, hắn sẽ làm chủ bảo vệ lẽ phải cho ngươi, và bắt tất cả những người xấu lại."

“Người xấu.” A Ngư thì thào, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Trong lòng lại nghĩ: Theo hiểu biết của nàng, Đại Lý Tự khanh Công Tôn đại nhân là một vị quan tốt, nàng cũng đã từng chú ý đến hắn, như vậy, bây giờ Công Tôn đại nhân đang phụ trách vụ án này, vẫn là do hoàng đế âm thầm hạ lệnh điều tra, Lục thị xong đời. Không biết bọn họ có thể lôi những chuyện xấu bí mật của Lục đại lão gia ra luôn một lần hay không.

Đào Liễu nhớ lại mấy lời nàng ấy nghe được từ các bộ khoái quen thuộc, nghe nói độc trên người vị Nhan cô nương này là do cữu cữu ruột và nhũ mẫu vẫn hầu hạ bên cạnh nàng hạ dược, ánh mắt nàng ấy không khỏi chua xót theo.

Đúng lúc này, Trình Yến và Ngụy Anh Thiều cùng nhau xuất hiện ở cửa, Ngụy Anh Thiều ho khan nhắc nhở những người trong phòng về sự tồn tại của bọn họ.

“Ngụy đại nhân!” Đào Liễu ngạc nhiên. Là nha hoàn trong Đại Lý Tự, sao nàng ấy không nhận ra Ngụy Anh Thiều được chứ. Ngụy đại nhân luôn thông cảm với mấy tiểu nha hoàn các nàng, có chuyện gì khó cần giúp đỡ, nếu không quá đáng thì đều có thể được đáp ứng. Gặp được Ngụy đại nhân lúc ngài ấy vui sẽ còn được tặng son phấn bột nước nữa.

Trình Yến và Ngụy Anh Thiều bước vào phòng, theo phép lịch sự, đứng cách giường một trượng.

Chóp mũi của Trình Yến giật giật, bước chân hơi dừng lại, lúc này, Diệp ngự y tiến lên đón bọn họ, Trình Yến ngửi thấy mùi thuốc quanh năm suốt tháng trên người vị ngự y già.

Diệp ngự y hành lễ với hai người.

Ngụy Anh Thiều có lòng hỏi thăm tình trạng thân thể của mỹ nhân, nhưng vẫn nhớ lời dặn dò của Trình Yến trước khi bước vào cửa, không thể để mỹ nhân thấy mình nhiều chuyện, nên cố nhịn.

A Ngư có chút kinh ngạc khi thấy hai người này xuất hiện, khi nhìn thấy quan bào hai người đan mặc, vội lau nước mắt, làm bộ muốn xuống giường hành lễ.

“Nhan cô nương không đừng đa lễ.” Ngụy Anh Thiều nhanh chóng cản nàng lại, giọng nói dịu dàng như nước.

Trình Yến liếc xéo, cảm thấy mất mặt vô cùng.

Đào Liễu nhanh nhẹn đỡ A Ngư ngồi lại trên giường, cười nói: "Cô nương, Ngụy đại nhân là người tốt bụng nhất, ngươi có chuyện gì ủy khuất thì cứ nói với hắn, hắn nhất định sẽ làm chủ cho ngươi."

Ngụy Anh Thiều gật đầu đồng ý, nói với vẻ vô cùng chính nghĩa: "Nhan cô nương, ngươi còn chuyện gì oan ức thì cứ nói ra, ban ngày ban mặt, dù hắn ta có là ai thì cũng không thể ung dung ngoài vòng pháp luật."

Trình Yến nói nhẹ nhàng: "Bệ hạ nghe được hoàn cảnh của ngươi, đặc biệt hạ lệnh cho ta đưa Diệp ngự y đến đây. Tổ phụ và phụ thân ngươi đều là công thần, dù không còn trên đời, nhưng cũng không thể để mặc ngươi bị người khác ức hiếp. Nên Nhan cô nương có oan ức và yêu cầu gì thì cứ nói ra."

A Ngư kinh ngạc nhìn bọn họ, đôi mắt ngân ngấn nước như sắp rơi.

"Bọn họ một người rồi hai người, sao cứ muốn hại ta? Ta có ảnh hưởng gì đến bọn họ đâu, vậy mà bọn họ cứ muốn loại bỏ ta càng sớm càng tốt." Bờ vai nhỏ gầy của A Ngư run rẩy, những giọt nước mắt to như hạt đậu chảy dọc theo gò má, giọng nàng ngày càng nhỏ hơn: "Nhị biểu..." nàng dừng lại một chút, ngập ngừng nói không rõ: "Lục Minh Viễn có biết tất cả những chuyện này không?"

Mỹ nhân đang khóc, Ngụy Anh Thiều muốn đau thay cái mũi của nàng, chỉ ước gì mình có thể vỗ về nàng.

Đôi mắt Trình Yến dán chặt vào gò má đẫm nước mắt của nàng, trong lòng thoáng có cảm giác nghèn nghẹn.

"Lục gia muốn cho Lục Minh Viễn cưới quý nữ trong nhà quyền quý, nhưng bọn họ lại không muốn giải trừ hôn ước, và mang tiếng xấu bội bạc, lại càng không nỡ bỏ tài sản khổng lồ của Nhan gia các ngươi. Chuyện ngươi trúng độc còn chưa xác định được Lục Minh Viễn có tham gia hay không, bọn họ vẫn còn đang bị thẩm vấn. Nhan cô nương, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thay ngươi hỏi thăm việc điều tra.” Lòng Ngụy Anh Thiều đầy phẫn nộ. Chuyện của Tấn Dương quận chúa như gốc rơm bị giấu nhẹm xuống, ngay cả Ngụy Anh Thiều cũng không biết chuyện bên trong, chỉ biết Lục gia ghét bỏ Nhan Gia Dục không có chỗ dựa, nên muốn trèo lên cành cao khác.

A Ngư như nghe thấy tiếng sét giữa trời quang, còn bị nó đánh trúng, đờ dẫn tại chỗ, nước mắt trong hốc mắt cũng quên cả rơi.

Trình Yến trừng mắt với Ngụy Anh Thiều không biết giữ mồm giữ miệng.

Ngụy Anh Thiều hậm hực sờ sờ mũi, vội vàng bổ sung: "Lục gia lòng tham không đáy, được voi đòi tiên, ngươi là thiên kim Hầu phủ, còn gả cao với Lục Minh Viễn, đó là quá hời cho hắn, nhưng người một nhà đó lại không biết thỏa mãn, không biết tốt xấu."

Với dáng vẻ xinh đẹp của Nhan Gia Dục, đồ cưới và tước vị của Tuyên Bình Hầu phủ sẽ có nhiều nam tử có điều kiện tốt hơn Lục Minh Viễn cầu hôn. Năm đó, khi Lục Minh Viễn và Nhan Gia Dục đính hôn, vốn dĩ Lục Minh Viễn đã là người có lợi, nếu không phải có quan hệ thân thích thì đâu đến lượt một nam tử tay trắng như hắn chứ. Cũng không biết Lục gia muốn đổi một quý tử cao quý bao nhiêu mới được, chẳng lẽ bọn họ còn muốn cưới cả quận chúa hay công chúa sao.

Dưới ánh mắt lo lắng của mọi người, A Ngư kéo kéo khóe miệng, cong lên như đang cười, nhưng trong mắt chỉ có sự cô đơn: "Thì ra là như vậy."

Ngụy Anh Thiều tức giận nói: "Nhan cô nương, ngươi chắc không biết đâu, sổ sách tài sản Nhan gia chất đầy một rương lớn, từ điền sản ruộng đất cửa hàng đến vàng ròng bạc trắng đồ cổ tranh chữ, nhìn sơ qua đã thấy nhiều vô số, vậy mà đều thành đồ của Lục gia. Từ khi sinh ra đến giờ ta chưa từng thấy người một nhà nào lại xấu xa như bọn họ, ăn đồ của ngươi, dùng đồ của ngươi mà còn không đối xử tốt với ngươi, thậm chí còn nghĩ cách lấy mạng của ngươi. Ngươi tuyệt đối không được mềm lòng, nhất định phải làm cho đám Lục gia đó ăn bao nhiêu cũng phải nôn ra, cho dù bán phủ đệ, cũng phải để bọn họ bù đắp vào những chỗ thiếu hụt.”

A Ngư ngồi cứng ngắc trên giường, im lặng nức nở, trong lòng lại vỗ tay tán thưởng Ngụy Anh Thiều, tiểu tử này thật đáng yêu, toàn nói sự thật.

Nhìn thấy nàng nước mắt như mưa, dáng vẻ khổ sở, Ngụy Anh Thiều nảy sinh lòng thương tiếc: "Nhan cô nương, ngươi đừng buồn, buồn vì những người này không đáng đâu. Ngươi là người còn lại duy nhất của Hầu phủ, thêm số tiền tài này, rời bọn họ vẫn có thể sống tốt, để bọn họ hối hận xanh ruột.”

Trình Yến từng gặp qua rất nhiều nữ tử khổ sở rơi lệ, nhưng hắn không bao giờ nhìn kỹ hay để trong lòng, bởi vì hắn biết những giọt nước mắt đó chứa đầy âm mưu và tính toán, nhưng lần này, hắn không khỏi chạnh lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui