An Vương phi vỗ về lưng nàng, không kìm được mà rơi nước mắt, bà đi rồi sẽ không còn ai toàn tâm toàn ý che mưa chắn gió cho nữ nhi nữa, cả An Vương gia cũng không thể.
Hơn nửa tháng trước, Lục hoàng tử đã trở lại kinh thành. Hắn ta gầy đi rất nhiều. Bao nhiêu ngày nay, bệnh của hắn ta một chút cũng không có biến chuyển tốt đẹp, toàn bộ đại phu đều bó tay không có biện pháp.
Ban đầu hoàng đế còn hoài nghi là An Vương phi làm, bà đã dám làm nhiều việc thương thiên hại lý như vậy thì còn gì mà bà không dám làm. Nhưng thẩm vấn An Vương phi với tâm phúc của bà đến tận trời cuối đất, tra ra một đống chuyện nhưng lại không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào để lại. Việc đã đến nước này, hoàng đến cũng chỉ có thể tin An Vương phi không có quan hệ gì tới bệnh của lão lục.
Mọi âm mưu đều được nghĩ ra nhưng không một cái nào có manh mối, vì thế cũng biết thành kiện cáo không đầu không đuôi, hoàng đế nhớ đến mà gan còn đau, nhi tử bị căn bệnh này làm cho người không ra người, quỷ không ra quỷ.
“Vẫn không tìm thấy vị thần y kia?” Hoàng đế chỉ có thể gửi hy vọng vào Trình Yến có thể tìm thấy vị thần y như thần long thấy đuôi không thấy đầu kia. Một đám phế vật ở Thái Y Viện không trị được bệnh cho tiểu Lục, còn dám nói với ông cái gì mà tâm bệnh cần tâm dược, cuối cùng cũng chỉ để phủi sạch quan hệ với mình.
Trình Yến lắc đầu: “Đã lâu chưa xuất hiện.”
Hoàng đến sốt ruột chậc lưỡi, bất đắc dĩ thở dài: “Mọi việc đều theo ý trời thôi!”
Trình Yến nói: “Lục điện hạ cát nhân tự có thiên tướng, bệ hạ chớ có lo lắng.”
Hoàng đế thở dài một hơi, con cái đều là nợ, sao có thể không lo lắng chứ.
Lúc này, Đại Lý Tự Khanh Công Tôn đại nhân cầu kiến, vì tài sản của A Ngư quyên góp mà đến.
||||| Truyện đề cử: Dạy Baba Phản Diện Làm Người |||||
Hoàng đế đã sớm biết việc này, chẳng qua nghĩ không thể nhân lúc cháy nhà mà hôi của. Cô nương này vừa mới bị thân nhân làm thương tâm, có lẽ chỉ là nhất thời xúc động, bên này gióng trống khua chuông với ông, quay đầu lập tức sẽ hối hận, thế nhưng đã leo lên lưng cọp khó leo xuống, cho nên chỉ làm như không biết, cho nàng thời gian suy nghĩ.
Sau thấy thái độ nàng kiên quyết, có ý tích đức làm việc thiện, lại biết tính mạng đang lâm nguy, không muốn lo lắng gì nữa, trăm vạn gia tài này với nàng cũng không còn ý nghĩa gì. Hoàng đế lúc này mới đồng ý thu nhận, còn ra lệnh cho phó Công Tôn xứ trí nghiêm Lục phủ, cho nàng một công đạo.
Công Tôn đại nhân vì A Ngư đã nói không ít lời hay, một phần là vì đồng tính với hoàn cảnh của nàng, một phần là vì có thiện cảm với tính cách khẳng khái của nàng.
Trình Yến cũng nói: “Nhan cô nương đại nghĩa, đến thần là nam tử cũng hổ thẹn vì không bằng.”
Hoàng đế cười khổ: “Năm xưa Cao Tổ khởi nghĩa, tổ phụ nàng lấy cả gia sản để tương trợ. Hiện nay nàng noi theo tổ tiên, lại một lần nữa khuynh tẫn gia tài tế thế, không hổ là hậu nhân của Nhan lão hầu gia, có chi phong của tổ tiên.”
“Vậy bệ hạ muốn thưởng cho nàng thế nào?” Trình Yến cười tủm tỉm hỏi một câu.
Hoàng đến liếc hắn một cái, thưởng đương nhiên sẽ không ngoài thăng quan tiến chức, tặng vàng bạc tài bảo, cái thứ hai hiển nhiên là không cần thiết, người ta tự mình quyên góp vàng bạc, thế nhưng nàng là thân nữ nhi có thể thăng quan tiến chức sao?
Hoàng đến nghĩ nghĩ, dù sao cũng chỉ là một người mệnh khổ: “Tấn phong làm huyện chúa đi.” Cũng cho người khác biết hoàng gia họ sẽ không bạc đãi người có tâm.
Trình Yến với Công Tôn đại nhân cùng nói: “Bệ hạ nhân đức”
Mang theo thành chỉ tấn phong huyện chúa, Trìình Yến và Công Tôn đại nhân cùng nhau xuất cung, phía sau còn dẫn theo một lão ma ma mặt mày hiền lành với hai cung nữ.
Công Tôn đại nhân chắp tay với Trình Yến: “Lão hủ thay Nhan cô nương cảm tạ tiểu vương gia.” Nhan cô nương không có thân nhân, thân thể lại yếu ớt, ở Đại Lý Tự ông còn chiếu cố được, nhưng không thể vẫn luôn ở Đại Lý Tự. Mà ra khỏi Đại Lý Tự nàng cũng chỉ là một nữ tử nhu nhược không thể làm việc gì, chớ nói đến thân nhân, đến hầu cận còn không có. Công Tôn đại nhân còn đang suy nghĩ có nên đưa người về nhà mình để chiếu cố không.
Không nghĩ tới tiểu vương gia đã suy xét chu toàn, muốn hoàng đế cho ba cung nhân này. Vừa có thể chiếu cố Nhan cô nương, lại có thể làm kinh sợ mấy thứ yêu ma quỷ quái kia.
“Đại nhân không cần cảm tạ.” Trình Yến đáp lễ:
“Việc chính nghĩa của Nhan cô nương làm người khác phải khâm phục, ta cũng chỉ muốn báo đáp trong sức mình thôi.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào Đại Lý Tự.
A Ngư vẫn ốm yếu như lúc trước, khuôn mặt trắng bệch như liễu khóc hoa đề khiến người ta cảm thấy thương xót.
Khách sáo an ủi một lúc, Trình Yến mới nói đến việc chính, đọc thánh chỉ.
A Ngư cảm động rơi nước mắt tạ ơn, nước mắt đọng lại trên hàng mi. Nghĩ thầm tước vị này quá quý, nhưng hoàng đế đã rất phúc hậu, người trước mặt cũng có vài phần hiệp nghĩa chính khí.
Trình Yến tiến lên một bước đưa thánh chỉ. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn một bước chân, Trình Yến hơi khom người khẽ ngửi, mí mắt giật giật, không tự chủ được cong eo xuống ngửi, sắc mặt thay đổi.
A Ngư né tránh: “...?”
“Tiểu vương gia?” Công Tôn đại nhân sợ ngây người.
Ngụy Anh Thiều nghe tin tới vừa lúc thấy hành vi sắc lang của Trình Yến, đại kinh thất sắc: “Lão Trình!”
Nội tâm Trình Yến vừa gặp phải sóng to gió lớn đã bị giọng nói oang oang của Ngụy Anh Thiều làm mất một nửa. Ngụy Anh Thiều kéo Trình Yến ra khỏi phòng, tỏ ra như vô cùng đau đớn đấm xuống: “Ta thật khờ, ta thật khờ, đáng nhẽ ta phải nghĩ tới từ lâu, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Không nghĩ tới ngươi lại có ý nghĩ này, trước mặt lão đại nhân muốn làm trò bậy bạ, lão Trình à lão Trình, không nghĩ tới ngươi lại là dạng người này đó lão Trình!”
Trình Yến bị cắt đứt mạch suy nghĩ, hắn không khỏi đen mặt!