Xuyên Nhanh Nữ Phụ Không Muốn Chết

Tĩnh Hải Hầu nhìn A Ngư từ từ đi tới, nhìn nàng quỳ gối hành lễ, chỉ thấy thần thái tự nhiên phóng khoáng, không khiêm tốn cũng không hống hách. Thật khó có thể tưởng tượng rằng nàng đã lớn lên trong cảnh nghèo khổ, chịu sự bắt nạt. Trong lòng không khỏi có vài phần yêu thích, ông ấy vốn tưởng rằng con bé sẽ là một đứa trẻ nhút nhát. Tuy rằng thê tử gửi thư khen ngợi con gái liên tục, nhưng cho dù đứa nhỏ có không tốt, cha mẹ của đứa nhỏ lại nhìn đâu cũng thấy con mình tốt.

Sau khi gặp mặt, Tĩnh Hải Hầu cuối cùng cũng tin lời thê tử. Con gái của bọn họ còn tốt hơn cả trong tưởng tượng của ông ấy, chỉ là hơi gầy một chút, lùn một chút, sắc mặt cũng không được tốt lắm, dù sao cũng từng chịu khổ cực.

"Con ngoan, đứng lên đi." Tĩnh Hải Hầu nhẹ giọng: "Mấy năm nay con ở bên ngoài chịu khổ, bây giờ đã về nhà rồi, không cần lo lắng nữa."

A Ngư ngồi dậy, đôi mắt đỏ hoe vì xúc động.

Hai mắt Du thị cay cay, xa cách mười ba năm, gia đình cuối cùng cũng được đoàn tụ.

Nói được vài câu, giọng điệu Tĩnh Hải Hầu bình thường trở lại, nói: "Tổ mẫu con đang dưỡng bệnh ở suối nước nóng tại biệt trang, vài ngày nữa đưa con qua thỉnh an lão nhân gia."

Tiêu lão phu nhân dẫn theo Tiêu Nhã Quân tới biệt trang suối nước nóng, nhiều khi Tĩnh Hải Hầu cũng không biết mẫu thân mình đang nghĩ gì. Việc đã đến nước này rồi, tốt nhất là sắp xếp cho Tiêu Nhã Quân tới một nơi khác để con bé làm lại từ đầu. Dù sao chăng nữa, nhìn lại đoạn tình cảm mười ba năm này, ông ấy nhất định sẽ sắp xếp cho Tiêu Nhã Quân một tương lai thật tốt. Tuy rằng không thể sống tốt được như hiện giờ, nhưng chí ít cuộc sống cũng không cần phải lo tới chuyện cơm ăn áo mặc.

Nhưng mẫu thân nhất quyết muốn giữ Tiêu Nhã Quân ở bên cạnh, khiến cho con bé phải chịu sự đàm tiếu của thiên hạ.

Du thị n có chút lo lắng hìn A Ngư, sợ nàng suy nghĩ nhiều.

A Ngư mím môi khẽ cười, nhẹ nhàng đáp một tiếng. Vốn dĩ trước kia Tiêu lão phu nhân đã không thích nguyên thân, đời này chắc chắn sẽ càng không thích nàng. Suy cho cùng, nếu không phải nàng, làm sao có thể khiến ‘tâm can’ của bà ấy đang từ trên đám mây rớt xuống đầm lầy chứ.

Tiếp đó, Du thị dẫn theo A Ngư đi chào hỏi người trong nhà.

Tò mò và thương hại xen lẫn trong ánh mắt đám người Tiêu gia, cho dù là loại nào thì thái độ đều vô cùng hữu hảo. Duy nhất chỉ có con trai út của dòng chính Tiêu Hàm là khuôn mặt nhỏ banh chặt.

Dưới ánh nhìn của Du thị, Tiêu Hàm mới miễn cưỡng gọi một tiếng bát tỷ.

Thực tế, luận theo thứ tự thì nàng đứng hàng thứ bảy trong số các tỷ muội. Có điều ai ai cũng biết Thất cô nương Tiêu gia chính là Tiêu Nhã Quân. Cho dù đã xoá tên trong gia phả nhưng dùng cái tên này đi ra ngoài rất dễ bị người ta hiểu lầm, càng dễ dàng thu hút những thị phi không đáng có. Vừa hay Bát cô nương Tiêu gia vừa mới sinh ra đã chết non nên A Ngư mới trở thành Bát cô nương.

A Ngư mỉm cười nhìn thằng nhóc nghịch ngợm này, chỉ là trong ý cười pha lẫn chút cô đơn.

Du thị như có như không trừng mắt liếc nhìn con trai út, nhanh chóng giới thiệu người tiếp theo.

Tiêu Dương cũng không nhịn được mà lườm đệ đệ mình một cái, tiểu đệ thân với Nhã Quân nhất, chỉ e hạ nhân đã bàn tán điều gì đó.

Tiêu Hàm càng lộ rõ sự khó chịu.

Sau khi chào hỏi người thân, Du thị bèn kéo A Ngư đi xem viện của nàng. Thời gian gấp gáp, bản thân Du thị cũng không hài lòng cho lắm kêu người sửa sang lại vài chỗ, còn nói với A Ngư: "Không thích chỗ nào cứ nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ cho người đi sửa. Đây là nơi ở của con, nhất định phải khiến bản thân thật thoải mái."

A Ngư bật cười, Du thị giống như sẽ không thể nào hài lòng nếu như nàng không đưa ra yêu cầu gì đó. Nghĩ như vậy, A Ngư bèn nói ra hai nguyện vọng của mình.

Du thị quả nhiên rất vui sướng, con gái bằng lòng nói ra nguyện vọng, như vậy có nghĩa là tình cảm mẹ con đã không còn xa cách.

Du thị lập tức kêu nàng đi sửa soạn, chuẩn bị tinh thần lát còn tham dự gia yến.

Gia yến kết thúc, Tĩnh Hải Hầu chọn ngày lành tháng tốt mở từ đường, chính thức đưa A Ngư nhập vào gia phả, Tiêu Thị Nhã Du. Sau khi tế bái tổ tiên, nàng danh chính ngôn thuận trở thành Bát cô nương Tiêu gia.

Du thị còn chuẩn bị một vị tiên sinh và một vị ma ma dạy dỗ văn hóa, lễ nghi, phép tắc cho A Ngư. Bà ấy muốn đích thân dạy dỗ con gái nhưng ngặt nỗi bản thân lại là Hầu phu nhân, phải chủ trì gia sự, giao tiếp xã giao, không có cách nào phân thân ra để dạy nàng.

A Ngư liền bắt đầu cuộc sống sinh hoạt học tập nhàm chán của mình. Mặc dù không có bao nhiêu kiên nhẫn nhưng vì để Du thị vui lòng, nàng vẫn phải nghiêm túc học tập, nàng chỉ có thể tự an ủi bản thân mình rằng là đang ôn lại cái cũ để học hỏi cái mới.

“Thiếu gia, thiếu gia.”

Học xong, A Ngư đến hoa viên để hít thở không khí trong lành, lại nhìn thấy một cục bột nhỏ màu đỏ thẫm đang chạy lon ton trên tuyết, vấp một cái ngã lăn trên đất, tạo thành một cái hố nhỏ. Tay nải trên người bung ra, kẹo, điểm tâm, đồ chơi vương vãi hết trên nền đất.

A Ngư: “…”

"Thiếu gia, ngài ngã ở đâu vậy, có đau chỗ nào không? " Tiểu nha hoàn hốt hoảng bế cục bột lên.

Cục bột nhỏ núng nính nhổ tuyết trong miệng ra, đau lòng nói: "Kẹo của ta!"

Nhặt rồi nhặt, cuối cùng cục bột mới phát hiện ra A Ngư đang đứng ở cách đó không xa.

Bốn mắt nhìn nhau, A Ngư vốn tưởng rằng mình sẽ bị ngó lơ bèn gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui