Xuyên Nhanh Nữ Phụ Không Muốn Chết

Thôn làng phía nhà họ Tống có điều kiện tốt hơn thôn phía nhà họ Diệp một chút, năm ngoái đã kéo điện, nhà họ Tống không chỉ lắp đèn điện, còn mua một cái TV trắng đen 14 inch, đây là cái đầu tiên trong toàn thôn, mỗi ngày đều có không ít người tụ tập ở nhà họ Tống xem truyền hình.

Diệp Hinh Ngọc mỉm cười không nói, còn muốn cô ta khen Diệp Phức Ngọc hay sao.

Diệp Hinh Ngọc về nhà mẹ đẻ gặp phải một loạt kích thích giống như bị tiêm máu gà, rất hứng thú với việc kiếm tiền, không tiếp tục lười nhác giống như lúc trước.

Bên phía nhà mẹ đẻ cũng đã kiếm được chút tiền, một người trọng sinh như cô ta còn có thể thua kém bọn họ sao. Vả lại không phải cô ta không hề phát giác ra chuyện mẹ chồng và chị dâu bất mãn ngày càng sâu sắc với việc cô ta không làm việc. Hiện tại gả qua mới hơn một tháng, bọn họ thấy mình tuổi hãy còn nhỏ cho nên mới nhường nhịn, thời gian lâu dài, chắc chắn không thể nhịn nổi, cho nên cô ta phải lấy tiền chặn họng bọn họ trước khi bọn họ nhịn không được mà bùng phát.

Nghĩ đến đây, Diệp Hinh Ngọc lập tức tràn đầy sức lực, vò đầu bứt tóc nghĩ đại kế kiếm tiền. Đầu óc nghĩ đến mức đau nhức, cuối cùng cũng đã nghĩ ra một cách, bản thân cô ta không thể vạch ra bản thiết kế trong lý tưởng, vậy thì dùng miệng nói vậy.

Diệp Hinh Ngọc tìm đến thợ may Tống Lệ Bình trong thôn, xét ra cô ta còn lại chị họ hàng xa với Tống Kiến Bang.

Diệp Hinh Ngọc vội vàng miêu tả kế hoạch, cũng may năng lực lý giải của Tống Lệ Bình rất tốt, qua ba ngày đã làm ra được bộ y phục phù hợp bảy tám phần với trong suy nghĩ của Diệp Hinh Ngọc.

“Em dâu nhỏ, bộ quần áo này em mặc thật sự rất đẹp.” Tống Lệ Bình tán thưởng.

Khoé miệng Diệp Hinh Ngọc cong lên, đây là kiểu dáng thịnh hành vào hai mươi năm sau, có thể không đẹp sao.

Nhìn một vòng, vẻ mặt Tống Lệ Bình lộ ra vẻ khó coi: “Chỉ là có phải, có phải phần cổ hơi thấp một chút không.”

“Bộ quần áo này phải thấp cổ mới đẹp, nếu không sẽ không có được cảm giác này.”

Diệp Hinh Ngọc không cho là vậy, bộ quần áo này cô ta muốn bán cho phụ nữ trong thành phố lớn, chứ không phải phụ nữ thôn quê.

“Con đang mặc cái thứ gì vậy, mau cởi ra cho mẹ!”

Mẹ Tống vừa vào đến cửa đã kinh hồn bạt vía.

Nụ cười trên mặt Diệp Hinh Ngọc cứng lại.

“Ra thể thống gì chứ, ra thể thống gì chứ! Ngực phơi ra đó cho ai xem!”

Mẹ Tống tức giận xung thiên, biết con dâu đang làm quần áo, nhưng thật không ngờ thứ cô ta làm lại là loại quần áo không đứng đắn, vừa lộ ngực vừa chiết eo, giống như không mặc quần áo vậy, cô ta muốn làm gì chứ.

Biểu cảm của Diệp Hinh Ngọc ngày càng ương bướng, cúi đầu nhìn xem, đến cả khe ngực còn chưa lộ có được không.

Tống Lệ Bình đẩy Diệp Hinh Ngọc đứng ngây ngốc ở đó vào trong phòng thay quần áo, nhỏ giọng nói: “Người già thường bảo thủ, có điều em dâu à, bộ quần áo này đẹp thì đẹp, nhưng có phần không thích hợp lắm.”

Diệp Hinh Ngọc tức giận, bọn họ hiểu cái quái gì chứ, ăn mặc như thôn phụ quê mùa như các người mới thích hợp hả. Nhưng mà tức thì tức, cô ta vẫn phải thay quần áo ra.

Đang ở trong nhà người ta, mẹ Tống đè nén cơn giận xuống kéo Diệp Hinh Ngọc ra khỏi cửa, cũng không màng cô ta là con dâu mới cần phải cho thể diện mà bắt đầu mắng mỏ.

Mẹ Tống cảm thấy bản thân đã cho đứa con dâu này đủ mặt mũi rồi, cô ta ngoài giặt quần áo của bản thân ra, thì việc gì cũng không làm, mỗi ngày ngủ đến lúc tự thức dậy, thức dậy thì ăn cơm, ăn cơm xong bỏ chén đũa đấy rồi về phòng cũng không biết ở trong phòng làm gì. Bản thân bà ta nghĩ cô ta còn trẻ tuổi, con cả lại không ở nhà, uất ức cho cô ta, cho nên mắt nhắm mắt mở, còn thay cô ta trấn áp hai chị em dâu còn lại.

Cô ta thì hay rồi, may bộ quần áo hở hang như vậy, con cả lại không ở nhà, mặc cho ai xem chứ. Không nghĩ đến còn đỡ, vừa nghĩ đến, mặt mẹ Tống lại trở nên tái xanh.

“Có người đàng hoàng nào ăn mặc loại quần áo này không?”

Mẹ Tống gay gắt nói.

Sắc mặt Diệp Hinh Ngọc âm trầm, đè nén lửa giận: “Người trên truyền hình không phải đều mặc như vậy sao?”

“Người nào trên truyền hình mặc thế này!”

Mẹ Tống chưa từng nhìn thấy.

Diệp Hinh Ngọc nghẹn lời, cô ta liếc nhìn về phía truyền hình trắng đen, lẽ nào hiện tại vẫn chưa có ai mặc?

Mẹ Tống càng tức giận: “Con muốn may quần áo mẹ không cản, nhưng mà loại quần áo này tuyệt đối không được, mặc ra đường cả nhà ta đều sẽ bị chê cười, mặt mũi Kiến Bang biết đặt ở đâu.”

Nghe vậy Diệp Hinh Ngọc tính tình xốc nổi, vận khí nói: “Mẹ, bộ quần áo này không phải cho bản thân con mặc, con muốn bán cho mấy xưởng may, để bọn họ bán cho phụ nữ ở thành phố lớn.”

Mẹ Tống sững người: “Bán cho xưởng may?”

“Đúng vậy, đây là quần áo bản thân con thiết kế ra, bên ngoài vẫn chưa có, hiện tại phụ nữ trong những thành phố lớn ăn mặc đều rất thời thượng, bọn họ có tiền cũng sẽ không tiếc tiền mua...”

Diệp Hinh Ngọc tốt xấu gì cũng sinh sống hai mươi năm trong thành phố lớn quốc tế hoá như Cảng Thành, kiến thức của cô ta vĩnh viễn không phải Mẹ Tống đến cả thị trấn còn chưa đến có thể so sánh, mở miệng ra là Bành Thành mở miệng ra là Cảng Thành, doạ cho mẹ Tống sững sờ.

“... Cho dù thất bại, chẳng qua chỉ là tốn tiền may mấy bộ quần áo, nếu như thành công, nhà họ Tống chúng ta sau này có thể tự mình mở xưởng làm ông chủ.” Diệp Hinh Ngọc tổng kết lại.

Mẹ Tống bán tín bán nghi: “Thật hay giả vậy? Chỉ với bộ quần áo này của con sao?”

Giọng điệu vẫn có chút chán ghét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui