Xuyên Nhanh Nữ Phụ Không Muốn Chết

“Đây là bộ đầu tiên, con còn có thể thiết kế ra bộ thứ hai thứ ba, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Diệp Hinh Ngọc chắc mẩm.

Mẹ Tống cảm thấy kỳ lạ: “Sao con biết nhiều như vậy?”

Diệp Hinh Ngọc khẽ mỉm cười: “Là ông trời thưởng cơm cho ăn.”

Mẹ Tống xoắn xuýt, giống như có ý gì đó.

Diệp Hinh Ngọc lại nói: “Mẹ, nếu mẹ không an tâm, trở về thương lượng với cha thử xem.”

Mẹ Tống chắc chắn phải thương lượng với cha Tống, cha Tống tới tuổi này còn dám ôm thầu ao cá, trong lòng đã có tính toán, biết hiện tại làm ăn dễ dàng, nếu con đường này thật sự có thể đi suôn sẻ, đối với cả nhà đều là chuyện tốt, nếu không thể trót lọt thì xem như thử nước thôi.

Cha Tống rít một hơi thuốc, nói với Diệp Hinh Ngọc: “Dù sao phận đàn bà con gái như con một mình ở ngoài cũng không tiện, để lão tam giúp con một tay, có chuyện gì không tiện thì cứ gọi hắn.”

Diệp Hinh Ngọc thầm cười trong lòng, xem đi, hai người già chính là thiên vị con trai nhỏ, thay con trai nhỏ đòi lợi ích. Có điều quả thực cô ta cũng rất cần một người làm trợ thủ, lão tam thì lão tam vậy.

“Vẫn là cha suy nghĩ chu đáo.”

Diệp Hinh Ngọc mỉm cười nói.

Chuyện này quyết định như vậy, Diệp Hinh Ngọc lại tìm Tống Lệ Bình làm thêm mấy bộ quần áo khiến người ta phấn chấn. Nghĩ đến sau này vẫn nên tìm một nhà thiết kế chuyên nghiệp, mới có thể lĩnh hội ý đồ của cô ta tốt hơn, hiện tại chỉ có thể có gì dùng nấy.

Lấy bốn bộ áo váy, Diệp Hinh Ngọc và con trai nhỏ của nhà họ Tống Tống Kiến Nghiệp đi đến xưởng trang phục quốc doanh ở huyện thành trước, khó khăn lắm mới gặp được một vị quản sự, nói nơi này đều là dựa theo kế hoạch sản xuất mà làm, không nhận kiểu dáng từ bên ngoài. Lại nói kiểu dáng của bọn họ như vậy, chả ra thể thống gì.

Diệp Hinh Ngọc tức giận mắng thẳng, chả trách vào hai mươi năm sau nghe ba mẹ nói, xưởng quốc doanh bị thua lỗ, thái độ thế này, bọn họ không phá sản thì ai phá sản, hãy đợi đấy.

“Chị dâu, phải làm sao đây?”

Tống Kiến Nghiệp có hơi hoảng hốt.

Diệp Hinh Ngọc cắn răng: “Đi vào chợ, chị không tin đến một người biết nhìn hàng cũng không có.”

Tống Kiến Nghiệp vốn muốn đầu hàng thoái lui, nhưng nhìn vẻ mặt đen xì xì của Diệp Hinh Ngọc, thì thẫn thờ không dám nói gì, lần đầu tiên phát hiện chị dâu nhỏ này tức giận lên cũng rất dọa người.

Trong chợ ngoài xưởng trang phục quốc doanh còn có xưởng trang phục tư nhân, trong đó có một xưởng là đầu tư từ thương cảng.

Sau khi nghe ngóng tình hình, Diệp Hinh Ngọc trực tiếp đi đến xưởng quần áo do thương nhân đất Cảng mở. Người nội địa bảo thủ, vẫn là thương nhân đất Cảng to gan biết làm ăn, sự thực cũng đã chứng minh quả thật như vậy. Lý Tổng đến từ Cảng Thành kia, đã trực tiếp quyết định mua bốn bộ quần áo này, còn hỏi có kiểu dáng nào khác không. Có thì đương nhiên là có, chỉ là sao có thể dễ dàng lấy ra như vậy, cô ta còn hy vọng dựa vào những sáng kiến này kiếm về chút tiền, sau này để bản thân tự làm chủ.

Tống Kiến Nghiệp thẫn thờ, chỉ bốn bộ quần áo như vậy, lại đáng giá sáu ngàn đồng, vả lại nghe bọn họ bàn luận, chị dâu nhỏ này của hắn còn muốn lấy hoa hồng về sau.

“Chọn cái này đi, ăn cơm trước đã, trên bàn ăn chúng ta từ từ nói.” Lý Tổng dùng tiếng phổ thông rất không chuẩn.

Tống Kiến Nghiệp nhỏ giọng nói với Diệp Hinh Ngọc: “Trễ vậy rồi.”

Diệp Hinh Ngọc: “Gọi điện thoại về, chúng ta ở lại đây một đêm đi.”

Tống Kiến Nghiệp a một tiếng, lúng túng: “Chuyện này, chuyện này?”

“Tiểu Trương à, cô đi dọn hai phòng để đón tiếp Diệp tiểu thư và Tống tiên sinh đi.”

Lý Tổng nhiệt tình dặn dò thư ký.

Thư ký Trương tươi cười: “Trong chợ có một khách sạn mới xây, trông cũng không tệ lắm.”

Tống Kiến Nghiệp sắp xoắn xuýt đến chết rồi, tuy rằng không phải là trẻ con nữa, nhưng chị dâu em chồng đêm hôm không về nhà, dù sao cũng không phải chuyện dễ nghe gì, bản thân sao có thể ngớ ngẩn hồ đồ đi theo cô ta đến chợ, còn đi đến tối muộn như vậy. Nhưng dưới sự mê hoặc của sáu ngàn đồng và nhiều tiền hơn nữa, trong lòng Tống Kiến Nghiệp chợt lay động, đã vậy rồi, còn có thể rời đi sao, có muốn làm ăn nữa không.

Trong bữa tiệc chung ly nâng cốc, Lý Tổng cười ha ha: “Diệp tiểu thư mới bao nhiêu mà đã có được tài hoa như thế, một cô nương có được sự kết hợp giữa mỹ mạo và tài hoa đầy người như vậy, vẫn là lần đầu tiên lão Lý tôi được thấy.”

Đôi chân to lớn dưới bàn giống như vô tình chạm vào Diệp Hinh Ngọc, thấy cô ta mỉm cười như thường, Lý Tổng mỉm cười đắc ý. Quả nhiên là dân lão làng trong nghề, ông ta làm sao có thể nhìn lầm được.

“Lý Tổng mới trẻ tuổi tháo vát.”

Diệp Hinh Ngọc bưng rượu lên: “Lý Tổng, cạn, hợp tác làm ăn với ngài quả thật rất sảng khoái, không giống những người kia, không bản lĩnh lại ra vẻ ta đây với tất cả mọi người.”

Lý Tổng vui vẻ cụng ly với cô ta.

Tống Kiến Nghiệp bị thư ký Trương quấn lấy, không rảnh quan tâm đến bên này.

Lý Tổng cười rạng rỡ nói chuyện với Diệp Hinh Ngọc, uống mấy ly rượu vang xuống bụng. Nhìn Diệp Hinh Ngọc dưới ánh đèn càng thêm trẻ trung xinh đẹp, tay chân dưới bàn bắt đầu không ngoan ngoãn, sờ sờ vuốt vuốt.

Diệp Hinh Ngọc vẫn giữ nguyên nụ cười, trên thương trường không thể tránh khỏi việc góp vui lấy lệ. Nếu quá cứng rắn thì còn ai muốn làm ăn nữa chứ, chỉ cần giữ vững giới hạn cuối cùng là được. Sau này đợi đến khi cô ta làm ăn lớn hoặc quân hàm của Tống Kiến Bang tăng lên, đám đàn ông thối này tất nhiên sẽ trở nên lịch sự.

Một bữa cơm ăn mất hai tiếng đồng hồ, Tống Kiến Nghiệp cũng say bí tỉ, Diệp Hinh Ngọc vẫn giữ được năm phần tỉnh táo, Lý Tổng muốn tiễn cô ta về khách sạn.

Diệp Hinh Ngọc mỉm cười từ chối khéo léo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui