Xuyên Nhanh Nữ Phụ Không Muốn Chết

Diệp Hinh Ngọc sợ tới mức trái tim suýt chút nữa ngừng đập, cả khuôn mặt hoảng sợ đến mức cắt không còn giọt máu.

Diệp Phức Ngọc đã nhìn thấy, sao lại như vậy? Làm sao bây giờ, cô ta phải giải thích như thế nào đây?

Diệp Hinh Ngọc tim như điện giật, lại không nghĩ ra một lời giải thích hợp lý, tay chân dần dần phát lạnh, tim đập nhanh gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Rốt cuộc chị thả cái gì!" A Ngư bàng hoàng sụp đổ, giọng nói chợt kích động cao vút, mạnh mẽ đoạt lấy túi giấy từ trong tay Diệp Hinh Ngọc đang ngốc nghếch như gà gỗ: "Đây là cái gì, chị muốn làm cái gì?"

"Em làm gì!" Diệp Hinh Ngọc ấp úng giọng nói bất ổn: "Đây là thuốc bổ mà bạn chị cho, có thể nâng cao tinh thần, chị muốn em có tinh thần tốt để đi thi thôi mà."

"Thuốc bổ gì, người bạn nào? Nếu là thuốc bổ, vậy tại sao chị lại lén lét bỏ vào sau lưng em, tại sao chị lại hoảng loạn như vậy."

A Ngư nói một lèo: "Chị có muốn soi gương nhìn sắc mặt hiện tại của mình không, giống như là kẻ trộm bị bắt tại trận vậy. Em làm sao tin được điều chị dang làm là điều tốt chứ không phải điều làm hại em. Diệp Hinh Ngọc, hôm nay là ngày em thi đại học, rốt cuộc chị muốn cho tôi em cái gì, chị muốn làm gì?"

"Em nói chuyện sao lại khó nghe như vậy!"

Diệp Hinh Ngọc mạnh miệng, đưa tay muốn đoạt lại thứ đó: "Lòng tốt lại bị hiểu lầm, không uống thì đổ đi."

A Ngư tránh ra phía sau, mở cửa phòng chạy ra ngoài, một bên không cam lòng yếu thế quát:

"Em nói có khó nghe đến đâu, cũng không khó coi như chị làm. Chị đến cùng em trong kì thi đại học, em rất vui, nghĩ cho dù hai tháng nay không biết vì cái gì, chị đột nhiên thay đổi trở nên xa lạ với em nhưng chúng ta chung quy vẫn là chị em ruột thịt, chị vẫn là quan tâm em. Hiện tại em mới biết thì ra chị không phải đến cùng em thi đại học, chị muốn tới hại em. Kỳ thi đại học đối với em có bao nhiêu quan trọng, trong lòng chị biết rõ, em đọc sách mười mấy năm chỉ vì ba ngày này, nhưng chị lại muốn hãm hại em không thể thi đại học. Chị thực sự nghĩ em không biết nó là gì sao, đây là bột Khiên Ngưu Tử, em đã thấy ở chỗ của cha. Em ăn thứ này sẽ nôn ra, chị đều biết, chị muốn hại em không thể tham gia thi đại học, làm sao chị có thể như vậy, em rốt cuộc đắc tội chị ở đâu, chị lại muốn hại em như vậy."

Hai bên hành lang có vài cái đầu thò ra khỏi phòng, hiệu quả cách âm của các khách sạn hiện nay không tốt, hầu hết những người sống ở đây đều là những người đi thi đại học phụ huynh cùng con đi thi đại học, bọn họ đối với hai chữ thi đại học đặc biệt mẫn cảm, nghe động tĩnh nhịn không được đi ra xem náo nhiệt.

Mẹ Mã cũng không ngoại lệ, mẹ Mã nhìn thấy A Ngư, ngạc nhiên đi lên: "Phức Ngọc có chuyện gì vậy con?"

A Ngư đỏ mắt, giọng nói nghẹn ngào:

"Thím."

Diệp Hinh Ngọc mặt như tro tàn, thím Mã này nổi danh miệng to. Bà ta biết, tương đương với cả thôn đều biết, nhà họ Tống cũng sẽ biết.

"Không có gì, hai chị em con cãi nhau vài câu."

Diệp Hinh Ngọc từ trong phòng đuổi theo, đưa tay muốn kéo A Ngư trở về phòng: "Phức Ngọc, là chị không tốt, không nên cãi nhau với em vào lúc này, có chuyện gì chờ em thi đại học xong rồi nói sau."

"Đây gọi là cãi nhau sao, suýt chút nữa chị đã hại em không thể tham gia thi đại học." A Ngư tránh vào phía sau mẹ Mã.

Mẹ Mã theo bản năng ngăn Diệp Hinh Ngọc lại, loáng thoáng nghe hại người, còn có cái gì không thể tham gia thi đại học, ánh mắt mẹ Mã thoáng cái sáng lên, nhìn A Ngư ủy khuất:

"Sao lại nói là hại con suýt chút nữa không thể tham gia thi đại học?"

"Phức Ngọc!"

Giọng nói Diệp Hinh Ngọc lập tức thay đổi, muốn đi lên ngăn cản. Nếu như truyền ra ngoài, sau này cô ta còn gặp người khác như thế nào được nữa: "Đều là hiểu lầm, Phức Ngọc, em hiểu lầm chị rồi."

A Ngư sợ hãi trốn đi.

Mẹ Mã và một bác gái nhiệt tình khác ngăn Diệp Hinh Ngọc lại.

Mã Học Minh nghe tin chạy ra đứng trước mặt A Ngư: "Diệp Phức Ngọc cậu đừng sợ, chúng ta nhiều người như vậy, cậu từ từ nói."

A Ngư khóc, vừa thất vọng lại đau lòng nhìn Diệp Hinh Ngọc nóng lòng như lửa đốt: "Chị ấy thêm bột Khiên Ngưu Tử vào sữa đậu nành của con, chỉ cần con ăn một chút thứ này thì sẽ nôn ra."

Nói xong, A Ngư mở lòng bàn tay ra, để mọi người có thể thấy rõ bột Khiên Ngưu Tử trên tay cô.

Mẹ Mã biết thứ này chính là Khiên Ngưu Tử, con trai út bà ta tham lam ăn bánh chưng bụng trướng mấy ngày không ói ra được, đi tìm cha Diệp. Cha Diệp bèn cho bà ta một gói bột này, bà ta trở về cho con trai út uống một chén, không đến hai giờ thì đã ói ra rồi.

Mẹ Mã vỗ đùi một cái: "Lúc đi mua đồ ăn sáng, tôi đã khuyên nó không nên mua sữa đậu nành hay nước canh, không tốt cho sức khỏe, nhưng nó nói con thích ăn, thì ra là muốn giở trò xấu. Hinh Ngọc, con muốn làm cái gì vậy, hôm nay chính là ngày thi đại học qua trọng của em gái con đó."

"Con không hề làm vậy, em ấy nói bậy."

Diệp Hinh Ngọc hoảng hốt, cục diện trước mắt khiến cô ta không thể tưởng tượng được: "Phức Ngọc, sao em có thể đổ oan cho chị như vậy."

"Em đổ oan cho chị, Diệp Hinh Ngọc, lương tâm của chị có còn không vậy."

A Ngư đau lòng phẫn nộ nhìn cô ta: "Vì sao chị lại hại em như vậy, em thi đại học đối với chị có chỗ nào không tốt sao. Có phải chị không muốn thấy em trở nên tốt hơn nên phải dùng thủ đoạn như vậy để hại em đúng không?"

"Em nói bậy gì vậy, rõ ràng là em đổ oan cho chị."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui