Tiêu Nhã Quân đột nhiên cảm thấy sợ hãi, khóe miệng run run, mãi mới nói tiếp: "Thật xin lỗi, ta không biết phải làm sao thì ngươi mới chịu tha thứ cho ta, ta nguyện ý làm tất cả để được ngươi tha thứ."
"Ta không muốn nhìn thấy ngươi. Ngươi không thể kiểm soát được hành vi của cha mẹ ruột của mình, nhưng ngươi là người được lợi lớn nhất. Nhìn thấy ngươi, ta sẽ nhớ vì ngươi mà cha mẹ ngươi đã trộm ôm ta đi, và sẽ nhớ cả những năm tháng sống không bằng heo chó của mình."
Nguyên chủ hâm mộ, ghen ghét, oán giận Tiêu Nhã Quân, nhưng nàng cũng biết Tiêu Nhã Quân không hề chủ động làm hại nàng, chính nàng mới là người nhiều lần khiêu khích Tiêu Nhã Quân.
Sống lại lần nữa, nàng hi vọng hai người bọn họ sẽ không phải sống chung dưới một mái nhà, tốt nhất là đừng bao giờ gặp nhau.
A Ngư đã gặp phải rất nhiều quỷ hồn ôm hận mà chết, khi bọn họ biết mình có thể thực hiện được tâm nguyện của bọn họ, nhiều người đã được đằng chân lân đằng đầu, sinh ra lòng tham không đáy, hễ ai có một chút lỗi hoặc làm ảnh hưởng gì đến bọn họ, bọn họ sẽ trả thù gấp mười lần.
A Ngư vẫn luôn để mặc cho loại quỷ hồn này tự sinh tự diệt, làm quỷ cũng phải thiện lương một chút mới tốt.
Giọng nói của A Ngư lạnh thấu tim gan, lạnh đến mức khiến thân thể Tiêu Nhã Quân lảo đảo, mắt cắt không còn giọt máu.
"Ngươi đừng có mà khinh người quá đáng."
Tiêu lão phu nhân lạnh mặt xuống: "Ngươi cũng đã nói Quân Nhi không thể nào kiểm soát được hành vi của phu thê Chu thị, năm đó nó cũng chỉ là một đứa nhỏ mới vừa ra đời, sao có thể giận cá chém thớt lên người nó được chứ."
"Con là người bị hại, tại sao con lại không thể giận cá chém thớt lên con gái của người hại mình, con cũng không phải muốn đánh muốn giết nàng ấy, chỉ là không muốn nhìn thấy nàng ấy thôi, chuyện này cũng là sai sao? Chẳng lẽ mọi người còn muốn con và nàng ấy phải thân thiết như tỷ muội, như vậy mới đúng sao?" A Ngư không mặn không nhạt hỏi lại.
"Du Nhi." Du thị vội vàng đứng dậy: "Không được vô lễ với lão phu nhân."
Tiêu lão phu nhân tức giận bừng bừng, bà ta chỉ tay về phía A Ngư: "Thái độ này của ngươi là sao, đây là thái độ của ngươi với trưởng bối sao? Lão đại, con nhìn con gái tốt của con đi, không biết phép tắc, chẳng trách nó không thèm để ý đến ân nuôi dưỡng, tố cáo phu thê Chu thị!"
Đối với chuyện A Ngư tố cáo phu thê Chu thị, lão phu nhân vẫn không quên được, làm con sao có thể kiện cáo cha mẹ của mình, đó chính là đại nghịch bất đạo.
Tĩnh Hải Hầu cau mày: "Du Nhi vẫn còn nhỏ, mẫu thân đừng chấp nhặt với nó. Du Nhi, còn không mau xin lỗi tổ mẫu của con."
A Ngư cong khóe môi nở nụ cười, nhưng nụ cười vô cùng lạnh lùng.
"Lão phu nhân cảm thấy con tố cáo phu thê Chu thị là ngỗ nghịch bất hiếu, như vậy con xin hỏi, là con gái ruột của Chu gia, Tiêu Nhã Quân có phải nên thể hiện lòng hiếu thảo của mình hay không? Đó là cha mẹ ruột của nàng ấy, đã liều mạng vì nàng ấy mà phạm tội, vì tương lai của nàng ấy mà dốc hết tâm can. Hay nàng ấy đã từng cầu xin cho cha mẹ ruột của mình, đã từng thể hiện mình muốn đi thăm hay giúp cha mẹ ruột của mình một chút nào chưa? Không cầu xin hay giúp đỡ có phải là bất hiếu với cha mẹ hay không? Không hỏi thăm hay muốn thân thiết với cha mẹ ruột có phải là bất hiếu hay không?"
Tiêu lão phu nhân nghẹn họng, không trả lời được, lồng ngực phập phồng lên xuống như điên, chỉ có thể trừng to hai mắt giận dữ nhìn A Ngư.
A Ngư bĩu môi, trên đời này luôn có một số người lấy tiêu chuẩn thánh nhân áp đặt lên người khác, còn bản thân mình lại dùng tiêu chuẩn của người hèn hạ.
Cho dù phu thê Chu thị đối xử với nàng thế nào đi chăng nữa, Tiêu lão phu nhân đều cảm thấy nàng phải nhớ ơn nuôi dưỡng của bọn họ, nhưng lại không yêu cầu Tiêu Nhã Quân phải hiếu thuận với phu thê Chu thị, phu thê Chu thị mới là người có ơn lớn nhất với Tiêu Nhã Quân. Ai cũng có thể khinh thường phu thê Chu thị, nhưng Tiêu Nhã Quân không có tư cách đó.
Tiêu Nhã Quân ngơ ngác đứng tại chỗ, ngây người nhìn A Ngư, mỗi lần không tự chủ được mà nghĩ đến người Chu gia, nàng ấy sẽ lập tức ép những suy nghĩ đó xuống, không cho phép mình suy nghĩ sâu xa. Bây giờ A Ngư chọc thủng tầng giấy mỏng đó, làm Tiêu Nhã Quân không thể không suy nghĩ lại, phu thê Chu thị dù sao cùng là cha mẹ ruột của mình, mình có phải thật sự bất hiếu không?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, giống như bị ai đó dội một chậu nước lạnh vào đầu, lại giống như bị ai đó dùng búa sắt đập thật mạnh, mấy ngày nay liên tục âu sầu lo lắng, bây giờ lại càng không chịu nổi sự dày vò trong nội tâm, hai mắt Tiêu Nhã Quân tối sầm lại, ngất xỉu.