Xuyên Nhanh Nữ Phụ Không Muốn Chết

A Ngư: “Cha, chúng ta về nhà trước đi.''

Cha Diệp kiệt sức, gật đầu.

Diệp Hoằng Dương muốn nói về Diệp Hinh Ngọc, nhưng nhìn vào khuôn mặt của cha Diệp, bèn nuốt xuống câu hỏi có lẽ không thích hợp này.

Ba người A Ngư đi về phía thôn nhà họ Diệp, những thôn dân đi theo muốn xem trò vui cũng tản đi.

Quay về trong thôn của mình, ở nơi đầu sóng ngọn gió này, những thôn dân gặp được không khỏi nhìn người nhà họ Diệp vài lần, cha Diệp vẫn vẻ mặt nghiêm túc.

A Ngư nhìn cha Diệp và Diệp Hoằng Dương không được tự nhiên, đợi sau khi chuyện của Diệp Hinh Ngọc lan truyền, tình cảnh người nhà Diệp lại càng hỏng bét, nước miếng cũng có thể nhấn chìm người ta.

Người xưa có một câu nói chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài không phải là không có đạo lý, nhưng có một vài chuyện bắt buộc phải công khai mới được

Như Diệp Hinh Ngọc, giả sử vì thể diện, cô chỉ lựa chọn xử lý việc Diệp Hinh Ngọc dùng Khiên Ngưu Tử với cô một cách âm thầm, vì không có người ngoài làm chứng, chỉ có hai người cô biết, Diệp Hinh Ngọc hoàn toàn có thể liều chết cũng không chịu nhận. Đến lúc đó, ông nói ông có lý bà nói bà có lý, người nhà họ Diệp sẽ phải lựa chọn như thế nào.

Cho dù bọn họ tin Diệp Hinh Ngọc chơi xấu, nhưng là người thân thì tuyệt đối sẽ không chủ động nói ra bên ngoài. Kết quả là ngoại trừ việc Diệp Hinh Ngọc bị mắng một trận, ít về nhà mẹ đẻ mấy chuyến, ở bên ngoài vẫn rong chơi như cũ. Mà cô còn phải kiêng dè thể diện, tiếp tục cảnh một đôi chị em hòa thuận giả tạo, nếu có thái độ không tốt với Diệp Hinh Ngọc, trái lại sẽ bị người ngoài chỉ trích là vô lễ.

Làm chuyện xấu nhưng không bị trừng phạt, đoán chắc rằng Diệp Hinh Ngọc sẽ được nước lấn tới. Lần sau Diệp Hinh Ngọc lại làm chuyện ác, có phải cô sẽ phải tiếp tục vì việc xấu trong nhà mà không thể truyền ra ngoài, tiếp tục nhường nhịn, nhường nhịn đến lúc bị hại chết mới dừng lại hay không.

Vì cái gọi là thanh danh thể diện, khiến người bị oan phải cắn răng nuốt uất ức vào trong lòng, đây cũng là một loại tội ác giết người không thấy máu.

Do đó, lúc này cô mới làm ồn lên để mọi người đều biết, vạch trần bộ mặt thật của Diệp Hinh Ngọc. Chẳng qua phản ứng của Diệp Hinh Ngọc lại nằm ngoài dự đoán của cô, vì tẩy trắng bản thân, bèn hắt nước bẩn tội dụ dỗ anh rễ lên đầu cô, là cô đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Diệp Hinh Ngọc.

Loại quan hệ nam nữ bất chính ngấm ngầm này khó mà tranh luận rõ ràng, còn xuất phát từ miệng người thân. Bịa đặt tin đồn thất thiệt, lúc bác bỏ sẽ rất khó. Không nói rõ là do Diệp Hinh Ngọc bịa đặt, thì sẽ luôn có mấy người lấy chuyện này ra để bàn luận về cô. Trong miệng bọn họ, đây là chính là lời của chị gái, nếu không phải là sự thật thì sao chị gái có thể hại em gái mình chứ.

Dù sao theo cách này, hai nhà Diệp Tống sẽ không thoát khỏi việc bị người ta chỉ trích bởi hành động của Diệp Hinh Ngọc. Nhưng trước mặt người khác vạch trần việc Diệp Hinh Ngọc hạ thuốc cô, đã định trước hai nhà Diệp Tống sẽ mất mặt xấu hổ, với đức hạnh của Diệp Hinh Ngọc, gièm pha của cô ta sớm muộn gì cũng bị người ta vạch trần.

Dù sao kiểu gì cũng xảy ra chuyện, chết sớm siêu sinh sớm. Một quả táo thối trong giỏ, cách đúng đắn nhất là nhanh chóng vứt nó đi, thay vì miễn cưỡng chịu đựng, để rồi cuối cùng làm hỏng cả những quả táo tươi trong giỏ chỉ vì một quả táo hỏng này.

Diệp Hinh Ngọc chính là quả táo hỏng này, ở kiếp trước, bởi vì Diệp Hinh Ngọc, nhà họ Tống mâu thuẫn tầng tầng lớp lớp không dứt, hai vợ chồng nhà họ Tống nghe lời dỗ ngon dỗ ngọt của Diệp Hinh Ngọc đã bồi thường hết số tiền hơn nửa đời người tích góp được. Mà nhà họ Diệp càng thảm hại hơn, nhà tan cửa nát.

Đau nhất thời, sớm nhận ra bộ mặt thật của Diệp Hinh Ngọc, tốt hơn so với việc cứ mơ mơ màng màng bị đả thương một lần rồi lại một lần nữa, mình đầy thương tích.

Mẹ Diệp đang lo lắng cho cha Diệp như kiến ngồi trên chảo lửa, nhìn thấy cha Diệp quay lại, hai mắt bà sáng lên. Sau khi nhìn kỹ, phát hiện hình như cha Diệp đã khóc, lập tức lo lắng: “Cha nó à, ông sao vậy?''

Chị dâu cả Diệp cũng đang lo lắng vội vàng rót ba cốc trà kim ngân tử để giải khát: “Trời nắng như vậy, chắc là khát nước rồi!''

Cha Diệp, Diệp Hoằng Dương cầm lấy uống.

Mẹ Diệp trông mong nhìn cha Diệp: “Thấy đứa lớn không? Nó thế nào rồi? Đã biết sai chưa?''

Trên mặt cha Diệp lại xuất hiện sự tức giận.

Diệp Hoằng Dương cầm chén trà, không lên tiếng.

A Ngư nhìn Diệp Hoằng Lễ, 14 tuổi, không nhỏ nữa, về sau kiểu gì cũng nghe thấy người khác nói, thêm mắm thêm muối không tốt, bèn uống một hớp trà thấm giọng, buông chén rồi nói: “Chị ấy khiến mọi chuyện càng thêm rắc rối hơn.''

Mẹ Diệp ngạc nhiên. [Đọc trên .online để ủng hộ nhóm dịch nha]

Giọng điệu A Ngư vẫn như thường: "Con và Kiến Phương vừa lúc gặp chị ấy và Cát Ích Dân nói chuyện ở bụi cỏ lau. Hóa ra bọn họ đã từng quen biết, còn định vào đêm trước kết hôn cùng nhau bỏ trốn đến Bằng Thành, sau này không biết vì sao chị ấy lại không đi nữa.''

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin vào những lời tai mình vừa nghe được.

A Ngư tiếp tục nói: “Con và chị ấy cãi nhau mấy câu, lại nói tới chuyện hai ngày trước chị ấy ở trong khách sạn lêu lổng với người khác, bị Tống Kiến Quốc nghe thấy.''

Khắp người mẹ Diệp ớn lạnh, âm thanh run run không thể tưởng tượng được: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?''

A Ngư cụp mắt: “Ba của bạn học con nhìn thấy, con không biết nên nói với mọi người như thế nào nên không nói với mọi người, nhưng lại bị chị ấy bắt phải nói ra. Nhưng con không hối hận, chị ấy dám làm sao con lại không dám nói, lẽ nào còn phải giúp chị ấy lừa người nhà nhà họ Tống sao.''

Sắc mặt mẹ Diệp trắng bệch: “Cha của bạn học con có phải nhìn nhầm rồi không, chắc chắn có chỗ nào đấy không đúng, đứa lớn sẽ không làm như vậy, nó không phải là người như vậy.''


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui