Xuyên Nhanh Nữ Phụ Không Muốn Chết

Má Diệp Hinh Ngọc giật giật, cố giả vờ bình tĩnh, trong lòng mắng xối xả Diệp Phức Ngọc, nếu không phải vì Diệp Phức Ngọc, sao bản thân có thể đi đến bước này.

Đến trước cửa nhà họ Tống, chỉ thấy đồ cưới và những thứ cô ta mua hai tháng nay đều bị ném ra ngoài, chất đầy một đống.

Diệp Hinh Ngọc bước đến lật ra, tìm sổ tiết kiệm trong gối, thở dài một hơi, nhìn con số phía trên, dần dần an tâm, cô ta vẫn còn có tiền.

Ngơ ngẩn nhìn cánh cửa đóng kín của nhà họ Tống, Diệp Hinh Ngọc nghiến răng, chờ khi cô ta giàu có, cô ta muốn họ phải hối hận vì đã đối xử tệ bạc với mình. Thế giới này cười nhạo người nghèo chứ không cười gái điếm, ai mà không có trang lịch sử đen tối của mình. Chỉ cần cô ta phát đạt, những chuyện này đều có thể cho qua, bọn họ chỉ biết nịnh nọt lấy lòng cô ta, ai còn nhớ chút chuyện này chứ. Còn có người nhà họ Diệp, cô ta sẽ kiến bọn họ hối hận.

Diệp Hinh Ngọc bỏ cuốn sổ tiết kiệm vào túi, chỉ gói vài bộ quần áo mình thích, cầm theo mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm, cùng với mấy bản hợp đồng. Cô ta lại nhìn chằm chằm vào nhà họ Tống yên tĩnh, như thể có thể xuyên qua rèm cửa, trông thấy người nhà họ Tống cười nhạo sau lưng cô ta.

Trong mắt Diệp Hinh Ngọc lóe lên một tia hung ác, cô ta quay đầu rời đi.

Mẹ Tốn xoa xoa lồng ngực đau nhức phỉ nhổ, không cần thì không cần, còn hy vọng bà ta sẽ đích thân đưa đến nhà họ Diệp hay gì, đừng có mơ. Bà ta ước gì cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại người con dâu không biết xấu hổ này nữa.

“Hinh Ngọc, Hinh Ngọc.'' Cát Ích dân đuổi theo Diệp Hinh Ngọc đang rời đi ở trên đường thôn.

Thôn dân ở cánh đồng gần đó lập tức nhìn sang.

“Hinh Ngọc, em muốn đi đâu?''

Nhìn thấy Cát ích Dân, Diệp Hinh Ngọc cảm thấy ngứa nướu, nếu không phải vì tên khốn kiếp này, làm sao cô ta có thể bị nhà họ Tống đuổi ra ngoài.

Đối mặt với ánh mắt thâm độc của Diệp Hinh Ngọc, giống như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, khiến Cát ích Dân lạnh cóng tại chỗ.

Hai mắt Diệp Hinh Ngọc bốc hỏa: “Tôi biến thành như vậy, bây giờ anh hài lòng rồi, anh vui rồi chứ.''

Mặt Cát ích dân trắng bệch: “Hinh Ngọc, anh không cố ý, anh đưa em đi, anh...''

"Con mẹ nó, anh thật sự ngu ngốc hay là giả ngu vậy.”Diệp Hinh Ngọc hét lớn một tiếng, khuôn mặt vì tức giận mà vặn vẹo hung dữ: “Anh nghe không hiểu tiếng người đúng không, chúng ta kết thúc rồi, chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi. Anh nghe rõ cho tôi, Diệp Hinh Ngọc tôi dù có chết cũng không đi cùng anh, anh nên từ bỏ đi, đồ cặn bã! Đồ rác rưởi!"

Cát Ích Dân như bị năm tia sét đánh trúng.

Diệp Hinh Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi quay người bước nhanh rời đi.

Cát Ích Dân đứng nguyên tại chỗ tay chân phát lạnh, ngơ ngác nhìn bóng lưng ngày càng nhỏ của Diệp Hinh Ngọc.

...

Hai anh em Tống Kiến Nghiệp và Tống Kiến Quốc đến ngân hàng rút tiền, dù đã lấy được tiền nhưng không về nhà, trực tiếp đến nhà họ Diệp tìm Diệp Hinh Ngọc.

Cha Diệp ồm ồm nói: “Nó không có ở đây.''

Tống Kiến Nghiệp bèn nói: “Vậy mọi người cầm cũng được.''

“Cầm đi cầm đi, tiền của nó mọi người đưa cho nó, đưa cho chúng tôi làm gì, nó không liên quan gì đến nhà chúng tôi, không liên quan chút nào nữa rồi.'' Nghĩ đến nguồn gốc số tiền này, trong lòng cha Diệp hoảng sợ, rồi nghĩ lại: “Các cậu chờ chút.''

Anh em nhà họ Tống không hiểu ra sao, bèn thấy cha Diệp vào nhà, cầm một xấp tiền đi ra: “Sính lễ nhà các cậu.”

Tống Kiến Nghiệp nói: “Cha tôi nói không cần trả lại.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui