"Được." Diệp Hoằng Dương đồng ý ngay lập tức: "Anh xem mấy thứ khác một chút, coi có cái gì muốn mua không?"
Người đàn ông buồn rầu chỉ chỉ mấy món kho còn lại: "Cho một cân ruột già kho tộ, thêm một cân đậu phụ khô, con gái tôi thích ăn món này."
Diệp Hoằng Dương cân đủ xong: "Anh nhìn xem, nhiều hơn một cân một chút, vẫn tính là một cân."
Người đàn ông trung niên lập tức mỉm cười, sảng khoái trả tiền, mang mấy món kho rời đi.
Tâm trạng của Diệp Hoằng Dương cũng rất tốt, một truyền mười, mười truyền trăm, cửa hàng làm ăn ngày càng tốt, khi ngủ khóe miệng cũng cong lên.
Rất nhanh đã tới tám giờ, cửa hàng đóng cửa, cả nhà trở về nhà nhưng chưa vội đi ngủ mà ngồi ở khoảng sân trước phòng hóng mát.
Nghe âm thanh của phim truyền hình ở nhà bên cạnh, Diệp Hoằng Dương cười nói một câu: "Qua một thời gian nữa, chúng ta cũng đi mua một cái TV." Ba bốn trăm tệ một cái TV, ba tháng trước, Diệp Hoằng Dương còn không dám nghĩ đến, nhưng bây giờ số tiền đó đã là doanh thu hai ba ngày của nhà bọn họ. Buôn bán không ổn định và có mặt mũi như làm trong cơ quan hay nhà máy, nhưng có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Diệp Hoằng Lễ đồng ý bằng cả hai tay.
Cha Diệp cười mắng: "Lãng phí số tiền đó làm gì, tiết kiệm đi, tiết kiệm đủ rồi mua nhà." Thuê phòng dù sao cùng không tốt, tạm bợ để mở cửa hàng, tốt rồi thì mua nhà vẫn tốt hơn, để ổn định gốc rễ, sau này cháu gái cháu trai sinh ra đã là người trong huyện thành, không còn phải kiếm ăn trong đất, vậy mới tốt.
Trong khi nói chuyện, A Ngư đã về, cô vừa mới đi họp lớp.
"Con về rồi à, chơi có vui không?" Mẹ Diệp cười hỏi: "Dưa hấu hôm nay rất ngọt, là dưa hấu cát đó, mới vớt từ giếng lên, con ăn thử đi."
A Ngư ngồi trên ghế đẩu, cầm lấy một miếng dưa hấu mọng nước: "Ngọt quá."
Mẹ Diệp: "Ngọt thì ăn nhiều một chút, trái to lắm, cắt rồi phải nhanh ăn hết, không lại hỏng mất."
A Ngư cười gật đầu: "Cha mẹ, con muốn đi Bằng thành một chuyến."
“Con đi đâu?” Cha Diệp đang ăn dưa hấu giật mình.
A Ngư: "Bằng thành, là như thế này, Cần Cần sắp chuyển đến đại học Bằng thành, trường này năm nay mới thành lập, cũng không biết sẽ gặp những gì, nên cậu ấy hơi sợ, muốn đi xem trước, rồi mới quyết định có đến đó học hay không, nếu không được thì cậu ấy sẽ chuẩn bị học lại."
Mẹ Diệp biết cô bé Tiểu Cần rất thân với cô con gái nhỏ của mình, còn đến nhà bọn họ chơi. Một cô gái trong huyện thành không hề có thái độ ghét bỏ những người nông dân bọn họ, cô ấy là một cô gái tốt.
“Đã đậu đại học rồi mà vẫn muốn thi lại sao?” Mẹ Diệp không hiểu, theo cái nhìn của bà, có thể vào đại học đã là ghê gớm lắm rồi.
"Lần này cậu ấy chưa làm bài tốt lắm, lại bị chuyển đến một ngôi trường mới thành lập, nên trong lòng càng không vui. Nhưng chuyện học lại cũng không dễ dàng gì, áp lực quá lớn, hơn nữa thi cử cũng cần chút may mắn, có lẽ lần sau tốt hơn, cũng có thể tệ hơn. Bản thân cậu ấy cũng rất do dự, người gầy đi thấy rõ. Nên con đề nghị cậu ấy là thay vì ở trong nhà rầu rĩ, không bằng đến trường đó xem tình huống cụ thể thế nào rồi quyết định." A Ngư giải thích: "Con ở nhà cũng không làm gì, nên muốn cùng cậu ấy đi xem sao, coi như đi để có thêm kiến thức."
Ở kiếp trước, Chu Cần chọn học lại, A Ngư cảm thấy cô ấy lựa chọn học lại ít nhiều cũng là bởi vì nguyên chủ - người bạn tốt này học lại, cô ấy cảm thấy có bạn đồng hành vẫn tốt hơn. Kết quả là cô ấy và nguyên chủ đều trở thành chị em hoạn nạn, một người thi rớt, một người lại biểu hiện thất thường, bài thi lại còn tệ hơn bài lần trước, rớt thẳng luôn.
Sau khi thi rớt, Chu Cần không chịu nổi áp lực thi lại nên không học nữa, cô ấy được cha mẹ sắp xếp cho một công việc, vẫn giữ liên lạc với nguyên chủ. Sau khi biết hoàn cảnh nguyên chủ gặp phải, cô ấy đã cố gắng hết sức để an ủi và giúp đỡ.
Vì có một đoạn tình nghĩa như vậy nên A Ngư không thể khoanh tay đứng nhìn, đi tham quan thực tế trường học xong có thể Chu Cần sẽ thích đại học Bằng Thành. Mặc dù trường đại học này mới thành lập, chưa có danh tiếng, nhưng đội ngũ giảng viên của trường đều thuộc hạng nhất, một số giảng viên còn đến từ đại học Bắc Kinh, đại học Thanh Hoa và người từ các trường đại học trong thủ đô. Bởi vì nó nằm ở Bằng Thành cởi mở, nên bầu không khí giảng dạy cũng tự do và dân chủ hiếm thấy.
Mẹ Diệp không đồng ý: “Hai đứa chỉ là hai đứa con gái nhỏ thôi, chuyện này không được.” Hai đứa con gái xinh tươi ngây thơ ra ngoài một mình, ai mà yên tâm cho được.
"Không chỉ có hai người bọn con đâu, còn có một người bạn học nữa, cha và anh của cô ấy đang làm ăn ở Bằng Thành, cô ấy và mẹ đều muốn đến đó. Lần trước khi mời các giáo viên ăn cơm, cô ấy nói nếu bọn con muốn đi thì đi chung, đến lúc đó sẽ đi cùng bọn họ, trên đường cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Mẹ Diệp nhìn sang cha Diệp, có người lớn ở bên cạnh nên nghe có vẻ ổn, nhưng dù nghĩ thế nào bà cũng không thấy yên tâm.
Cha Diệp hỏi: "Người nhà của Chu Cần đã đồng ý chưa, người lớn trong nhà của người bạn học kia có nói gì không, mấy đứa cũng đ làm phiền người khác."
“Cha mẹ Chu Cần cũng muốn cậu ấy đến trường học xem sao.” A Ngư cười nói: “Cha mẹ cậu ấy thích cậu ấy vào đại học Bằng Thành hơn, sợ cậu ấy học lại cực khổ.”. Ngôn Tình Sắc
Mẹ Diệp tiếp lời: "Còn không phải sao, năm ba trung học vất vả biết bao nhiêu."
A Ngư lại nói: "Người bạn học kia rất vui, bình thường bọn con cũng chơi với nhau rất tốt, cậu ấy nói đi cùng thì trên đường sẽ vui hơn, đến bên kia cũng có bạn. Khi đến Bằng Thành, bọn con sẽ ở khách sạn gần nhà bọn họ, sẽ cố gắng không làm phiền đến họ."
Nếu chỉ đơn thuần là đi chơi, cha Diệp chắc sẽ không đồng ý, ông không yên tâm, nhưng chuyện lại liên quan đến việc có vào đại học hay không, còn có người lớn đi cùng. Con gái út từ trước đến nay luôn là người cẩn thận, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đã có thể quán xuyến mọi việc tốt hơn cả anh trai, gần đây chuyện lớn nhỏ gì trong nhà cũng đều là ý của cô, và đều là ý hay.