Chu Thiệp ân cần đứng lên, thuận tay vuốt thẳng tấm ga giường nhăn nhúm, rồi dọn đống rác trên bàn sang một bên: “Bạn học cậu cũng đi chuyến xe này sao, mau ngồi đi.”
Thiệu Dương liếc hắn một cái, ra hiệu cho ba người A Ngư không cần câu nệ cứ ngồi xuống, sau đó giải thích: “Vừa gặp được, ba người họ cũng đi Bành Thành.”
Chu Thiệp cười to: “Thật trùng hợp.”
Thiệu Dương: “Trùng hợp hơn nữa, bạn học Chu cũng giống cậu đều nhận được thông báo trúng tuyển của đại học Bành Thành.”
Chu Thiệp cười tươi: “Điều trùng hợp tiếp theo chắc là, bạn học cậu họ Chu, tôi cũng họ Chu, còn đậu cùng một đại học, không chừng năm trăm năm trước chúng ta là người một nhà đấy. Bạn học, cậu học khoa nào thế?
Hai bên giới thiệu mấy câu, đều là mấy người trẻ tuổi, lại có vài người tính tình hướng ngoại cởi mở, bầu không khí rất nhanh đã trở nên vui tươi hòa hợp.
Tổng cộng có sáu người, Thiệu Dương liền lấy cờ ra chơi, trong lúc nói chuyện, A Ngư đổi chủ đều sang đại học Bành Thành.
Chu Thiệp chắc hẳn đã tìm hiểu kĩ càng, nói chuyện lưu loạt, như thể một người phát ngôn.
“Các cậu biết hiệu trưởng là ai không, là giáo sư Trương, người đứng đầu trong giới cơ học, từng là phó hiệu trưởng trường Thanh Hoa, là một người rất tài giỏi. Trường này là ba tôi bảo tôi đăng kí, theo lời ba nói tôi không thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, vậy thì đăng kí Bành Đại đi, giáo viên đều được điều từ mấy trường nổi tiếng về, phía trên đang muốn xây dưng thành trường đại học đứng đầu phía Nam. Riêng chi phí xây dưng đã là 50 triệu nhân dân tệ, sau này có khi còn nhiều hơn.” Chu Thiệp di chuyển một quân cờ, tiếp túc nói:
“Xét về lực lượng giáo viên và trình độ dạy học không thua kém gì với mấy trường đại học trọng điểm, hơn nữa số điểm lấy cũng thấp, chúng tôi chắc chắn đang có lợi rồi, sau này tám chín phần mười điểm tuyển sinh sẽ tăng vọt lên.”
“Chứ không phải ba cậu sợ cậu lên đại học vô pháp vô thiên không người quản nên mới muốn đặt dưới mí mặt sao.” Thiệu Dương lật tẩy.
“Cút!” Chi Thiệp ném một mẩu xương vịt qua.
Theo lời Chu Thiệp nói, tâm tình thấp thỏm của Chu Cần dần bình tĩnh lại, nếu đúng như lời hắn nói, vậy trường đại học này hình như cũng không tệ lắm.
Cảm nhạn được tâm trạng Chu Cần, A Ngư khẽ mỉm cười, hạ quân cờ cuối cùng xuống doanh địa đối diện.
Tề Như Châu chán nản vỗ trán: “Lại là cậu, cậu không thể để chúng tớ thắng một lần saoo.”
A Ngư ung dung lắc đầu: “Ván cờ như chiến trường, sao có thể hạ thủ lưu tình.”
Tề Như Châu vỗ bàn khiêu chiến: “Vậy tấn công cậu, ván tiếp theo vây côngg cậu ấy, không thể để cậu khoe khoang thế được.”
A Ngư nhướng mày: “Cậu định chơi xấu à?”
Tề Như Châu đang tìm kiếm đồng minh, đúng lý hợp tình nói: “Đúng vậy, cậu muốn thế nào?”
A Ngư khẽ nhếc môi: “Đánh bại cậu.”
Tề Như Cây xắn tay áo: “Để ngựa lại đâyy.”
Lại một lần nữa, Tề Như Châu kết liên minh với Chu Thiệp, bắt đầu cố ý chặn đường quân cờ A Ngư, ba người còn lại thì ngồi ngư ông đắc lợi.
Đi tới đi lui, Tề Như Châu lên án: “Thiệu Dương, cậu đi chỗ nào thế?”
Thiệu Dương cười hì hì nhìn A Ngư: “Hai người họ kết liên minh, chúng ta cũng nên kết liên minh chứ nhỉ.”
Còn lại một người cô đơn liền cười với Chu Cần: “Hai ta có phải cũng nên kết liên minh không?”
Nói nói cười cười đã đến hơn tám giờ, ba người A Ngư chào rồi rời đi.
Tần Khải Toàn trở về, đấm vào ngực Thiệu Dương mấy cái, ái muội cười: “Chơi có vui không?”
Chi Thiệp phàn nàn: “Mấy người họ thì vui rồi, còn chúng tôi không vui này, hai người đến từ Bắc Đại kia, như có đôi mắt thấu thị vậy. Rõ ràng đã tính rõ đường đi nước bước, vậy mà vẫn thuaa.”
Tần Khải Toàn nói: “Nếu không sao người ta có thể đậu Bắc Đại chứ.”
Thiệu Dương khoe khoang: “Là mấy cậu nói muốn đánh bài. Kỹ năng không tốt bằng người khác, đã chơi thì phải có chịu chứ.”
Chu Thiệp phì một tiếng, lấy nó để thể hiện mình đang tức giận. Chơi cờ không lại đổi sang chơi bài, nào ngờ vẫn thua, tức thật mà!
Tần Khải Toàn ôm lấy bả vai Thiệu Dương: “Ngủ ngồi một đêm, lại còn phải khom lưng, cậu có nên phát huy tinh thần Lôi Phong đổi khoang cho các cậu ấy không?”
Thiệu Dương nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: “Kể cả mấy cậu nguyện ý thì mấy cô ấy cũng biệt ngại đấy.”
Tần Khải Toàn tặc lưỡi, nhỡ đâu các cô ấy không ngại, vậy thì hắn lại càng nghĩ có nên bán đứng anh em mình hay không, ài, đàn ông! Vỗ mạnh vào vai Thiệu Dương, rồi đi vào nhà vệ sinh.
Thiệu Dương khó hiểu nhìn hắn.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
Cứ như thế lại trải qua một ngày trên xe, đến buổi sáng ngày thứ ba mới tới được nơi muốn đến.
Thiệu Dương vứt hành lý lại cho mấy thằng bạn mình, nhiệt tình chạy lại giúp đỡ.
Mẹ Tề, người nhiều hành lý nhất, nhìn Thiệu Dương tràn đầy năng lượng: “Bạn học, cảm ơn cháu nhé.”
Thiệu Dương nhe răng cười, trên mặt xuất hiện một lúm má đồng tiền: “Không có gì đâu ạ, dì không cần khách sáo với chúng cháu, một đường đi này chúng cháu đã ăn không ít đồ ngon của dì rồi.”