Xuyên Nhanh Nữ Phụ Không Muốn Chết

"Rõ ràng là cậu mắt cao hơn đầu không để ý chúng tớ. Tớ nói với các cậu này, người này nhảy lớp xong thì chanh hỏi chảnh, tiếc là nhảy chẳng bao lâu, chỉ được một lần như thế, rốt cuộc không nhảy được nữa.”Tần Khải Toàn vạch trần Thiệu Dương không chút nể tình.

Nỗi lúng túng vì sự xuất hiện của Diệp Hinh Ngọc dần dần biến mất, trở thành cười nói ồn ào.

Diệp Hinh Ngọc ngồi cách đó một chiếc sô pha nghe tiếng cười khắp nơi sau lưng, bóp nát đậu phộng trên tay, ánh mắt u ám.

"Đi nhảy đi.”Chu Thiệp nhìn sàn nhảy, nóng lòng muốn thử.

Mắt Tề Như Châu sáng lấp lánh nhưng lại hơi sợ sệt: "Nhưng tớ không biết nhảy."

Chu Thiệp đứng lên biểu diễn một động tác: "Chẳng phải là đi hai bước lùi một bước, khua tay múa eo, dễ học cực kỳ. Tớ thấy họ cũng không nhảy đẹp mất, đều là uốn éo mò mẫm thôi."

Tần Khải Toàn là người ham chơi: "Dù sao cũng không nhận ra, tùy tiện nhảy, cùng lắm thì nhảy giao lưu thôi."

Chu Thiệp rụt ra sau đầy bẽn lẽn: "Tớ không đi."

Một tay Tề Như Châu kéo Chu Thiệp đang rụt lại sau, một tay kéo A Ngư: "Đừng ai mong chạy được, đã vào rồi vậy mà lại không nhảy sẽ bị người ta cười chết!"

Mấy nam sinh reo hò.

A Ngư không sao cả, đứng lên theo sức kéo của Tề Như Châu, Chu Thiệp xấu hổ đứng lên, mặt đỏ bừng.

A Ngư từ chỗ khuất đứng lên đã lộ ra dưới ánh đèn, ba giây sau, một tiếng kêu ngạc nhiên truyền tới từ chỗ ngồi bên cạnh: "Ôi trời ơi, các cậu nhìn cô gái này xem!"

Thanh niên chải tóc bóng loáng chớp mắt mấy cái, xác định không phải do mình uống nhiều hoa mắt, cô gái đối diện đúng là có dáng dấp hơi giống Diệp Hinh Ngọc, mắt lại quét qua lại, vỗ lên đầu. Có phải cậu ta uống say rồi không?

Trái tim Diệp Hinh Ngọc đập thình thịch, ném đậu phộng vỡ vụn đi, cuối cùng bị phát hiện rồi.

Lý Bang Hoa xoay cổ qua lại nhìn, ợ một hơi rượu, ngu ngốc nói: "Hinh Ngọc, hình như dáng dấp cậu ấy rất giống cậu."

"Cái gì mà giống, rõ ràng là một khuôn đúc ra. Cô Diệp, thì ra cậu sinh đôi, đúng là thật khéo.”Tóc vuốt keo phát hiện ra A Ngư đầu tiên sửa cho đúng, lại vui vẻ hỏi Diệp Hinh Ngọc: "Đây là em gái hay là chị gái cậu?"

Diệp Hinh Ngọc trả lời cũng không được mà không trả lời cũng không được.

A Ngư liếc nhìn tóc vuốt keo ngạc nhiên như phát hiện ra vùng đất mới, ngoảnh đi nói: "Đi thôi."

"Không biết, không thể, dáng dấp giống như đúc!”Vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình nghĩ gì, tóc vuốt keo nhìn Diệp Hinh Ngọc đầy nghi ngờ.

Lý Bang Hoa hơi tỉnh rượu, cũng nhìn Diệp Hinh Ngọc: "Không quen?"

Khuôn mặt bày ra đó, bảo Diệp Hinh Ngọc phủ nhận, mặt dày mày dạn nói người giống người sao được.

Sự khác thường của Diệp Hinh Ngọc khiến Lý Bang Hoa nghi ngờ, bực bội nhìn cô ta: "Không phải chị hay em gái cậu à?"

Diệp Hinh Ngọc nặn ra một nụ cười: "Là em gái tớ."

"Đấy thấy chưa!”Đầu vuốt keo đập vào tim, sao có thể không phải là chị em, lại khó hiểu: "Sao cậu không chào hỏi?"

Diệp Hinh Ngọc lấy lại bình tĩnh: "Từ nhỏ mối quan hệ giữa tớ và em ấy không tốt. Cô em này hơi...”Diệp Hinh Ngọc đang định nói gì đó lại không nói hết, muốn nói lại thôi để không gian cho họ tự mình suy nghĩ xa xôi.

Diệp Hinh Ngọc từng nói với anh ta vì bố mẹ bất công nên cô ta không ở nhà nổi nữa, một thân một mình xông pha bên ngoài. Lý Bang Hoa lập tức suy nghĩ viển vông ra một vạn chữ câu chuyện xưa Diệp Hinh Ngọc bị em gái sinh đôi bắt nạt ở nhà, ý muốn bảo vệ lập tức dâng cao, đứng bật dậy: "Có phải cậu ấy thường xuyên bắt nạt cậu đúng không?”Lập tức nói to: "Cậu đứng lại đó, thấy chị cậu mà có thái độ đó à?"

Diệp Hinh Ngọc Lý Bang Hoa suy nghĩ viển vông như thế nhưng không mong anh ta làm khó ngay tại chỗ, kéo Lý Bang Hoa để hắn ta ngồi xuống, khéo hiểu lòng người nói: "Cậu đừng như thế, tớ không quan tâm, kệ em ấy đi."

A Ngư đã đi xa vài mét ngoảnh lại, cười như không cười liếc Diệp Hinh Ngọc đang căng thẳng một cái, nhìn Lý Bang Hoa giận đỏ mặt vì hồng nhan: "Vậy cậu muốn thái độ thế nào? Muốn tớ lễ độ cung kính vấn an chị ta một cái đúng không?"

Lý Bang Hoa nổi giận, làm đàn ông sao có thể không ra mặt vì người phụ nữ của mình, lại còn trước mặt nhiều người như thế. Hắn ta đẩy Diệp Hinh Ngọc ra bước lại gần: "Khá lắm!"

Thiệu Dương vốn đi đằng trước A Ngư bước tới hai bước, đứng trước A Ngư, nhìn Lý Bang Hoa nổi giận đùng đùng từ trên cao xuống: "Việc nhà của người khác, cậu cậy mạnh cái gì."

A Ngư hơi sững sờ.

Lý Bang Hoa thấp hơn nửa cái đầu càng khó chịu hơn, lùi lại một bước, không để khoảng cách chiều cao khiến mình thê thảm hơn: "Cậu là ai?"

"Cậu quan tâm tôi là ai làm gì!”Thiệu Dương quan sát Lý Bang Hoa một chút, đỏm dáng vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt gì.

Diệp Hinh Ngọc đuổi theo, kéo tay Lý Bang Hoa: "Không sao đâu, kệ em ấy đi!”Vừa nhìn A Ngư đề phòng, chỉ sợ cô nói gì đó ra.

Diệp Hinh Ngọc càng như thế, Lý Bang Hoa lại càng quyết tâm muốn ra mặt thay cô ta, cảm thấy lúc trước cô ta bị sỉ nhục tàn nhẫn ở nhà cho nên mới sợ thành như thế. Lúc này hắn ta đang thích Diệp Hinh Ngọc, mấy ngày nay nịnh nọt cỡ nào cũng chỉ có thể sờ bàn tay nhỏ bé, ôm vòng eo nhỏ, có khi hôm nay có cửa đột phá gì đó, bỗng cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui