Diệp Hinh Ngọc nóng nảy, còn chưa tới hai ngày nữa, nếu bỏ lỡ lần này, lần sau còn không biết là khi nào. Đến lúc đó tám chín phần là Diệp Phức Ngọc đã rời khỏi Bằng Thành, cô ta biết đi đâu tìm cơ hội tốt như vậy.
“Phức Ngọc cô chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Diệp Hinh Ngọc chặn đường A Ngư lại, ánh mắt cầu xin, nước mắt lưng tròng: “Tôi biết, lúc trước là tôi ngu dốt, tôi bị quỷ ám.”
A Ngư lặng lẽ nhìn cô ta biểu diễn.
Dưới ánh mắt như vậy, đột nhiên Diệp Hinh Ngọc cảm thấy hơi sợ hãi giống như những tâm tư trong lòng cô ta hoàn toàn bị phơi bày dưới ánh mặt trời, Diệp Hinh Ngọc véo lòng bàn tay, thầm nghĩ không cần tự mình dọa mình: “Xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô lại không muốn nói chuyện thật tốt với tôi.”
A Ngư cụp mắt xuống.
Lã chã muốn khóc, thật sự đáng thương, diễn cũng giống như vậy, dù sao cũng từng có quan hệ tình cảm. Chỗ kia chính là một thùng nhuộm lớn, người tốt ở trong đó một thời gian đều có khả năng thay đổi mặt mũi hoàn toàn, càng đứng nói đến Diệp Hinh Ngọc này căn bản cũng không phải là người ngay thẳng như vậy. Ngâm mình trong hoàn cảnh dị dạng, có thể tin rằng cô ta vẫn chân thật, tốt bụng và xinh đẹp không.
Thấy vậy, Diệp Hinh Ngọc cảm thấy vui vẻ, vẻ mặt càng thêm bi thương, hoảng sợ rơi nước mắt: “Tôi biết cô ghét tôi, đừng nói là cô, ngay cả tôi cũng ghét chính mình. Tôi cũng không biết mình đang làm cái gì, sao tôi có thể trở thành như vậy.”
Có vẻ như A Ngư đã cảm động: “Đi đâu?”
Chu Cần chủ động nói: “Các cậu lên phòng nói chuyện, tớ ngồi ở phía dưới.”
Diệp Hinh Ngọc vội vàng nói: “Bên cạnh có một nhà hàng nhỏ, chúng ta đến đó ngồi một chút đi.”
A Ngư liếc cô ta một cái, nói với Chu Cần: “Cậu lên trước đi, tớ sẽ quay lại.”
Đáy mắt Diệp Hinh Ngọc hiện lên tia vui vẻ, vội vàng lau nước mắt để che đi.
Thiệu Dương không khỏi nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
A Ngư đi theo Diệp Hinh Ngọc đến nhà hàng nhỏ bên cạnh, lúc này, nhà hàng chỉ có một vào vị khách, Diệp Hinh Ngọc yêu cầu một phòng nhỏ, phục vụ vui vẻ đồng ý.
Diệp Hinh Ngọc gọi vào món ăn, rồi lại gọi hai chai nước ngọt, sau đó đưa thực đơn đầy dầu mỡ cho A Ngư: “Cô muốn ăn cái gì?”
“Tôi ăn rồi.” Vẻ mặt A Ngư nhạt nhẽo.
Diệp Hinh Ngọc nói với em gái phục vụ: “Vậy thì cái này đi.”
Em gái phục vụ đáp lại và rời đi.
Diệp Hinh Ngọc giống như thở dài vì xúc động nói: “Tôi hỏi hết khách sạn này đến khách sạn khác, may mà tìm được cô.”
A Ngư ngước mắt lên nhìn cô ta, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng.
Diệp Hinh Ngọc có chút không được tự nhiên: “Tôi biết những chuyện tôi làm rất quá đáng, ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, giống như bị che mắt vậy…” Vừa nói, Diệp Hinh Ngọc vừa khóc nức nở, khóc như ăn năn sám hối, nếu là người khác, có lẽ đã thật sự tin tưởng.
Nhưng trong lòng A Ngư biết rõ trái tim Diệp Hinh Ngọc Tâm Dực đã đen sạm từ lâu, nhìn chỉ cảm thấy lạnh lùng và buồn cười. Mưu kế hãm hại người này nếu dùng đúng cách, sao lại thân bại danh liệt phải bỏ trốn, bỏ lỡ cơ hội trời cho làm lại từ đầu một cách vô ích.
Em gái nhỏ phục vụ mang thức ăn lên bị cảnh mưa gió khốn khổ bên trong làm cho hoảng sợ, tiến không được mà lùi cũng không xong, do dự một lúc thì đặt thức ăn xuống và rời đi.
Diệp Hinh Ngọc bị cắt ngang tiếp tục phân tích, than thở trong nước mắt, nhưng bị người phục vụ cắt ngang nhiều lần, khiến Diệp Hinh Ngọc gần như không thể tiếp tục diễn được nữa.
Đừng nói cô ta, ngay cả A Ngư cũng suýt chút nữa bật cười, cuối cùng với kinh nghiệm phong phú của mình cũng nhịn xuống được, còn phối hợp với diễn xuất của Diệp Hinh Ngọc, thể hiện động tác vừa phải, rối rắm và do dự, còn lúng túng hỏi về vết thương của cô ta.
Diệp Hinh Ngọc thấy vậy, trong lòng vui mừng, cuối cùng Diệp Phức Ngọc cũng mềm lòng, cái tên ngu ngốc này.
Diệp Hinh Ngọc lau nước mắt: “Lý Bang Hoa đánh tôi, hắn ta uống say, xem như tôi đã nhìn rõ, những người đàn ông này đều không đáng tin, vẫn phải dựa vào chính mình.”. Truyện Việt Nam
Diệp Hinh Ngọc khịt mũi, giả vờ mạnh mẽ và mỉm cười: “Sau khi nói ra, trong lòng tôi đã tốt hơn nhiều. Tôi không hy vọng cô tha thứ, tôi biết tôi đã sai, và tôi không có quyền cầu xin cô tha thứ, tôi sẽ từ từ chuộc tội. Ngày mai tôi sẽ đi Thượng Hải, tôi có mua một ít thứ cho cha mẹ, cô mang về giúp tôi, thay tôi nói với họ một lời xin lỗi.”
Diệp Hinh Ngọc cúi đầu lấy ra vài cái hộp tinh xảo: “Cây bút máy này là của cô, vòng tay này là cho mẹ và chị dâu, đồng hồ là cho cha và em trai, ở, đồng hồ của em trai đâu?”
Diệp Hinh Ngọc đổ toàn bộ đồ trong túi ra, ảo não vỗ vào túi của mình: “Rốt cuộc rớt ở đâu, chẳng lẽ là ở trong khách sạn?” Cô ta áy náy nhìn A Ngư: “Ngày mai năm giờ sáng tôi phải đi rồi, thật sự là ngày mai không có thời gian để đưa lại đây, cô xem, hay là cô về khách sạn tìm nó với tôi, nếu không có trong khách sạn thì đến trung tâm thương mại mua một cái khác.”
“Nói đến thì thật xấu hổ, nhiều năm như vậy, tôi cũng chưa mua cho người trong nhà món quà nào.” Diệp Hinh Ngọc cười khổ.
A Ngư do dự một chút: “Vậy thì đi thôi.” Các bạn đọc trên .org và .online để ủng hộ nhóm dịch nhé <3
Diệp Hinh Ngọc cười cảm kích, trong lòng vô cùng vui sướng, không ngờ lại thuận lợi đến vậy, vốn tưởng rằng nếu cô không đồng ý, chính mình sẽ giả bộ khó chịu để cô đưa mình đến bệnh viện,cô sẽ không thể từ chối.
Sau khi thanh toán, A Ngư và Diệp Hinh Ngọc đi ra khỏi nhà hàng nhỏ. Lúc này chưa tới tám giờ, không sớm cũng không muộn, trời cũng nhá nhem tối, đèn đường và ánh sáng cửa hàng hai bên đường chiếu sáng cả con đường.