Xuyên Nhanh Nữ Phụ Không Muốn Chết

Tâm nguyện lớn nhất của Phùng Du chính là có thể giúp mẹ rời khỏi hố bom nhà họ Phùng, tìm kiếm một hạnh phúc mới. Năm đó, Cao Lệ Hoa đã từng nghĩ đến việc ly dị nhưng một mặt là do bà vẫn luôn không cam lòng việc nhường cho kẻ thứ ba trở thành vợ chính; mặt khác là do cổ phần trong tay bà đã bị lừa mất, sau khi ly dị cũng không được chia bao nhiêu tài sản, nếu không ly dị thì vẫn có thể dựa vào danh phận để con gái được ở lại công ty một cách danh chính ngôn thuận; cuối cùng vẫn là do bà không nỡ, dù sao cũng đã là vợ chồng suốt hai mươi lăm năm, Cao Lệ Hoa thật sự rất yêu Phùng Viễn Bằng, nếu không, thân là một cô gái được cưng chiều hết mực, xuất thân từ một gia đình cán bộ cấp cao, sao bà có thể cam tâm tình nguyện gả cho một gã nghèo kiết xác như Phùng Viễn Bằng.

Bây giờ, nỗi lo thứ hai của Cao Lệ Hoa đã không còn, nỗi lo thứ nhất thì không khó giải quyết, quan trọng nhất chỉ còn nỗi lo cuối cùng, làm thế nào để Cao Lệ Hoa chịu buông bỏ, cô phải suy nghĩ thật kỹ.

Cùng lúc đó, Mễ Phán Phán đưa túi chườm nóng cho bạn cùng phòng là Đào Phương Vũ.

Đào Phương Vũ với sắc mặt trắng bệch vội vàng đặt túi chườm nóng lên sát bụng rồi thoải mái thở phào một tiếng: “Phán Phán cậu thật tốt.”

Mễ Phán Phán lo lắng nhìn cô ấy: “Trông mặt cậu tái lắm, không thì chúng ta đến phòng y tế đi.”

Đào Phương Vũ lắc đầu, giọng nói yếu ớt: “Như bây giờ là ổn rồi, có một năm tớ còn đau đến mức hôn mê bất tỉnh, ài, tớ thật sự rất hâm mộ những người không phải chịu đau như cậu đấy.”


Mễ Phán Phán đắc ý: “Tớ chưa bao giờ thấy đau cả, dù cho có ăn lạnh trong kỳ kinh nguyệt thì cũng không đau luôn.”

“Xùy xùy xùy, đừng có vội tung cờ.” Một người bạn cùng phòng khác nói quá: “Cậu xong rồi, cậu xong rồi.”

Mễ Phán Phán cười khúc khích.

Được túi chườm nóng cứu một mạng, trong đầu Đào Phương Vũ thoáng qua gì đó, sau khi suy nghĩ một chút, cuối cùng cô ấy cũng nghĩ ra rồi lại không chắc chắn lắm mà nhìn Mễ Phán Phán: “Phán Phán, cậu tới kỳ kinh nguyệt khi nào vậy, sao tớ không nhớ gì cả.”

Mễ Phán Phán sờ mặt: “Sau khi tới trường học, hình như tớ chưa bị lần nào cả.”

Bạn cùng phòng kinh ngạc: “Thế là đã hơn hai tháng rồi đó!”


Mễ Phán Phán vẫn hết sức bình tĩnh: “Kỳ kinh nguyệt của tớ không được đều cho lắm, hồi còn học cấp ba, lần dài nhất là tớ không bị suốt ba tháng, lúc đó còn đến cả bệnh viện để khám thử, sau đó phải uống thuốc bắc suốt mấy tháng, lúc uống thuốc thì tới rất đúng hạn, chỉ cần tớ dừng uống là lại không đều, mẹ tớ nói rằng tớ còn nhỏ, khoảng vài năm nữa là sẽ bình thường trở lại, hồi bà còn nhỏ cũng bị như vậy. Nó không tới tớ còn bớt chuyện ấy chứ.”

“Tớ thấy cậu nên đi khám đi.”

Gương mặt tròn trịa của Mễ Phán Phán nhăn lại, tỏ vẻ đáng thương: “Tớ ghét uống thuốc lắm.”

Vào nửa đêm, Mễ Phán Phán bị một cơn đau đến chết đi sống lại làm tỉnh giấc, cảm giấc ấy giống như đang có một cây kéo không ngừng mổ ngang xẻ dọc trong bụng cô ta, khiến lục phủ ngũ tạng đều trở nên nát bét, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp toàn thân.

Mễ Phán Phán đau đến mức không thể kêu thành tiếng, cô ta chỉ có thể thấp giọng rên ri: “Đau… Đau quá… Đầu giường ơi…” Mễ Phán Phán muốn gọi Đào Phương Vũ nằm ở đối diện nhưng bây giờ là hai giờ sáng, là thời điểm mà đại đa số mọi người đều ngủ sâu nhất.

Mễ Phán Phán cố gắng nhịn đau để mở điện thoại rồi gọi cho Đào Phương Vũ, may là cô ấy không tắt máy.

Đào Phương Vũ bị tiếng reng reng đánh thức, cô mơ màng nhận điện thoại, đồng thời cũng để ý đến gương mặt nhăn nhó vì đau đang phản chiếu trên màn hình điện thoại ở giường đối diện, Đào Phương Vũ bị dọa sợ đến giật mình, hết cả buồn ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận