“Cha, đại ca.”
A Ngư mỉm cười chào hỏi, sau đó nhìn thoáng qua thanh niên mặc hoa phục tay áo rộng bên cạnh hai người. Hắn mày kiếm mắt sáng, tóc mai như dao cắt, trong trẻo nhẹ nhàng giống như gió dưới cây tùng.
Quả thật là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
“Du Nhi, đây là thái tử điện hạ.” Tĩnh Hải Hầu giới thiệu cho con gái.
A Ngư giả bộ giật mình, lập tức hành lễ: “Thần nữ bái kiến thái tử.”
Người thanh niên này là thái tử Triệu Tông, khóe miệng ẩn chứa chút ý cười: “Tiêu cô nương miễn lễ.”
Hắn còn nhớ năm ngoái đã từng gặp nàng một lần ở ngoài kinh thành, điều khiến hắn khắc sâu trong trí nhớ là ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của đối phương.
Triệu Tông không dấu vết liếc mắt quan sát, cũng không có gì khác thường. Người đã thay đổi rất nhiều, thoát thai hoán cốt giống như vừa được tái sinh.
“Cô nghe nói Tiêu cô nương đã tìm ra cách gia tăng năng suất cây trồng, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến điều này, nên mới đến đây xin được thỉnh giáo.”
Trong lòng A Ngư hiểu rõ, nếu không thái tử trăm công nghìn việc sao lại đến sơn trang Thúy Vi này chứ. Ánh mắt nànng liếc nhìn Tĩnh Hải Hầu, không phải đã thương lượng là chờ đạt được thành quả rồi mới nói ra ngoài sao.
Tĩnh Hải Hầu cảm thấy vô cùng oan uổng, ông ấy không hề nói với thái tử, một chút chuyện này ông ấy vẫn có thể nhịn được. Không biết sao thái tử lại biết được, chủ động hỏi thăm, ông ấy còn có thể giấu giếm sao.
A Ngư khách sáo đáp: “Không dám nhận hai chữ thỉnh giáo, không dối gạt thái tử, quả thật nhóm chúng ta đang tìm cách gia tăng sản lượng cây nông nghiệp, chỉ là vẫn đang còn là giai đoạn thí nghiệm, chưa có kết quả. Một khi thấy hiệu quả, nhất định sẽ lập tức bẩm báo với triều đình.”
Triệu Tông cười nói: “Tiêu cô nương quá khiêm tốn, máy gieo hạt cầm tay, khung canh tác thay thế, ròng rọc đuổi côn trùng đều là những công cụ có lợi cho người dân.”
A Ngư khiêm tốn một phen, nói đều là công lao của của thợ mộc và các nông dân già.
Triệu Tông cười: “Nếu được, cô có thể xem ruộng thí nghiệm một chút không?”
A Ngư có thể nói không được sao?
Đương nhiên là không thể. Truyện Đam Mỹ
A Ngư bèn dẫn ba người đến ruộng thí nghiệm, trong ruộng có các loại cây trồng xanh um tươi tốt, phía trên cắm những tấm biển gỗ được đánh số.
A Ngư giới thiệu qua từng cái. Điều kiện có hạn, nàng không thể làm ra phân bón hóa học, đó mới là công cụ thần kỳ để gia tăng sản lượng, đào tạo loại giống tốt, cũng là công việc cần có thời gian, vì vậy trước mắt chỉ có thể gắng sức trên các phương diện đất, nước, mật độ, bảo vệ, quản lý, công cụ. Nói trắng ra bốn chữ - gieo trồng khoa học, những kiến thức này mọi người ở thế hệ sau đều biết, chusng được đúc kết lại trong hàng trăm nghìn năm, tiến bộ hơn rất nhiều so với kiến thức nông nghiệp hiện tại.
Bởi vậy dù thiếu cái này thiếu cái kia, nhưng những cây trồng trong ruộng thí nghiệm này tốt hơn những cây trồng được trồng theo phương pháp hiện tại nhiều. Còn cụ thể tốt thế nào, phải đợi thu hoạch mới biết được.
Triệu Tông vô cùng kích động, cho dù chỉ có thể gia tăng một phần mười, không, nửa phần sản lượng, như vậy đã đủ để cứu hàng ngàn hàng vạn bá tánh. Ánh mắt hắn trở nên rạng rỡ, đột nhiên xoay người chắp tay vái chào A Ngư: “Tiêu cô nương lòng mang thiên hạ, cô thay vạn dân thiên hạ khắc sâu lòng tốt của cô nương vào trong lòng.”
A Ngư vội vàng tránh đi, đáp lễ: “Thái Tử nói quá lời rồi.”
Tĩnh Hải Hầu cũng vội vàng nói không dám nhận, lại nói: "Tiểu nữ là dân chúng Đại Tần, đây là việc nos nên làm.”
Thái tử đứng thẳng người cười nói: “Hầu gia và Tiêu cô nương không cần lo lắng, với công lao của Tiêu cô nương, rất xứng đáng nhận cái vái chào này của cô. Đợi lúc nơi này thu hoạch, cô còn phải bẩm báo lên phụ hoàng, thỉnh phụ hoàng khen ngợi Tiêu cô nương.
A Ngư mím môi cười: “Ta chỉ tập hợp lại các kiến nghị của nông dân mà thôi.”
Thái tử cười: “Triều đình cũng triệu tập các nông dân nhiều năm, muốn tiếp thu ý kiến của quần chúng để cải tiến phương pháp gia tăng sản lượng. Mấy năm qua hiệu quả rất ít, không bằng công lao mấy tháng của Tiêu cô nương, vẫn là Tiêu cô nương lãnh đạo có hiệu quả.”
A Ngư: “Thái tử quá lời rồi, chỉ là do ta tự mình trồng trọt nhiều nên có rất nhiều ý tưởng, hơn nữa còn từng nghe một số lão nhân trong thôn bàn về một số ý tưởng. Nhưng vì điều kiện có hạn, bọn họ không dám thử sức, nên chỉ dừng lại ở trong lời nói.”
A Ngư nhìn Tĩnh Hải Hầu: “Sau khi về nhà, phụ thân rất ủng hộ ý tưởng của ta, hơn nữa cũng rảnh rỗi nên ta đã thử một chút, chưa từng nghĩ rằng chó ngáp phải ruồi, quả thật trời đã phù hộ Đại Tần.”
“'Chó ngáp phải ruồi' như vậy càng nhiều càng tốt, nếu Tiêu cô nương có gì cần giúp đỡ thì cứ việc nói thẳng, cô chắc chắn sẽ giúp đỡ hết mình.” thái tử mỉm cười, giọng điệu trịnh trọng.
Nhân tài khó được, cho dù Tiêu Nhã Du chỉ là một nữ tử, nhưng dựa vào việc nàng có thể làm tăng sản lượng lương thực, bảo hắn giúp đỡ hắn cũng sẵn sàng.
A Ngư gật đầu mỉm cười.
Triệu Tông dừng chân ở đồng ruộng thật lâu, dáng vẻ giống như đối mặt với rất nhiều mỹ nhân tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, khiến hắn quyến luyến không nỡ rời đi.
Sau khi tiễn vị khách quý kia đi, A Ngư thở dài một hơi, nói chuyện với những người thế này, lời nói phải cân nhắc trong lòng mấy lần mới có thể nói ra, thật mệt mỏi!
Nhưng cũng không phải là mệt mỏi vô ích, thái tử rõ ràng là một người thật sự đặt bá tánh ở trong lòng, nếu hắn làm hoàng đế thì đây là chuyện tốt đối với dân chúng, đã vậy thì càng không thể để hắn đột tử.