Xuyên Nhanh Nữ Phụ Không Muốn Chết

Ban đêm, A Ngư nằm một mình một giường, thoải mái cả về thể xác và tinh thần, ngủ chung giường với loại người như vậy, dù không phải đắp chung một cái chăn, cũng đã cảm thấy quá buồn nôn.

A Ngư thong thả ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau, nàng rời Thanh Nguyệt am, đi tiếp hai mươi dặm đến sơn trang Yên Hà, lão tổ tông Tạ gia đại trưởng công chúa Chân Định đang ở đây nghỉ dưỡng, lão thái thái đã gần bảy mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn.

Kiếp trước, Tề Quốc Công Tạ Uy thông đồng với địch phản quốc, phụ tử bốn người ngoan cường dựa vào nơi hiểm yếu chống cự rồi xử tử tại chỗ, tin dữ truyền về kinh thành, đại trưởng công chúa Chân Định bàng hoàng, trúng gió và bị liệt, chỉ mấy ngày sau đã buông tay rời khỏi nhân gian. Nếu không, Vinh Vương phủ cũng không dám làm quá đáng như vậy.

Đại trưởng công chúa Chân Định rất vui khi nhìn thấy cháu gái, nhưng cũng lập tức ý thức được thời gian nàng đến không đúng: "Con từ đâu đến đây?"

A Ngư cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Từ Thanh Nguyệt am ạ."

Đại trưởng công chúa Chân Định hơi giật mình, lại thấy vẻ mặt khác thường của nàng, dịu dàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, cứ nói với tổ mẫu, tổ mẫu sẽ cố gắng nghĩ cách cho con, mà nói ra thì trong lòng cũng dễ chịu hơn."

Trong lòng bà ấy cũng đoán được có chuyện gì, mọi chuyện của cháu gái đều tốt, chỉ có mỗi một chuyện không được hài lòng - thành hôn đã được bảy năm rồi mà vẫn chưa sinh con.

Vành mắt của A Ngư đột nhiên đỏ lên.

Đại trưởng công chúa Chân Định sửng sốt, nha đầu này từ trước đến nay đều luôn tỏ ra mạnh mẽ: "Ai bắt nạt con, con nói đi, tổ mẫu trút giận cho con."

A Ngư nhào vào lòng đại trưởng công chúa Chân Định.

Bà ấy đau lòng ôm lấy nàng, vỗ về an ủi.

Một lúc sau, A Ngư giống như đã phải đấu tranh kịch liệt lắm, cuối cùng mới chịu mở miệng: "Tổ mẫu, con mệt mỏi lắm rồi, mấy năm nay con thật sự rất mệt mỏi, con chịu không nổi nữa."

Đại trưởng công chúa Chân Định chưa bao giờ thấy nàng như vậy, cảm thấy lòng đau như cắt: "Không nhịn được thì chúng ta không cần nhịn nữa. Con nói cho tổ mẫu biết rốt cuộc là có chuyện gì đã?"

“Tổ mẫu, nhị phòng có tin vui.” A Ngư buồn bã nói.

Nghe đến đây, đại trưởng công chúa Chân Định cảm thấy đắng chát trong miệng giống như đang ngậm phải hoàng liên.

A Ngư cười khổ: "Chỉ sợ bây giờ mọi người đang bàn tán sau lưng con, nói con là gà mái không biết đẻ trứng."

Đại trưởng công chúa Chân Định đau lòng lắm, sao bà ấy không biết những đau khổ mà cháu gái bà đã phải chịu đựng trong những năm qua chứ. Nhiều lúc bà ấy muốn khuyên cháu gái nghĩ thoáng một chút, nhưng bản thân bà ấy lại không cho phò mã nạp thiếp, làm sao có thể bảo cháu gái làm cho được, mấy câu đó đến bên miệng cũng đành nuốt lại.

“Tại sao bọn họ lại nói ta như vậy, người không sinh được căn bản không phải ta!” A Ngư nói trong tiếng nức nở thống khổ cùng phẫn nộ.

Đại trưởng công chúa Chân Định choáng váng, trợn tròn mắt nhìn A Ngư đang giận dữ chằm chằm, bà ấy nghi ngờ nhắc lại: "Người có vấn đề là Phục Lễ!"

A Ngư đỏ mặt, gật đầu thật nhẹ.

Đại trưởng công chúa Chân Định kinh ngạc trợn to hai mắt, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại. Khi tỉnh lại, đáy lòng trào lên cơn giận dữ vì bị lừa dối và đau lòng cho cháu gái gánh tội thay mấy năm nay: “Sao con không nói sớm!"

A Ngư nhíu mày, mi mắt ướt đẫm nước, cắn chặt môi không nói lời nào.

“Đứa nhỏ ngốc này, con sao có thể ngốc như vậy chứ!” Đại trưởng công chúa Chân Định chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đánh nhẹ nàng một cái: “Chỗ đó của hắn ta có bệnh sao?"

Mặt A Ngư đỏ như máu, không chịu mở miệng.

Lòng đại trưởng công chúa Chân Định nóng như lửa đốt, bà ấy tức giận đến mức đánh thêm mấy cái vào cánh tay nàng: "Đến lúc này rồi mà con còn muốn giấu ta sao?"

“Hắn, hắn không thể làm được.” A Ngư ấp a ấp úng nói.

Đại trưởng công chúa Chân Định hoảng sợ giật mình: "Bắt đầu từ khi nào?"

A Ngư đau buồn nói: "Trước khi thành hôn đã như vậy rồi."

Nhớ đến cảnh Thẩm Khắc Kỷ ân cần hỏi han trước khi thành hôn, đại trưởng công chúa Chân Định tức đến nghiến răng. Hắn ta có bệnh mà còn muốn cưới nàng dâu, đây không phải là cố ý hại người khác sao, hay là muốn kiếm người làm bình phong chắn tiếng xấu cho hắn ta.

“Tổ mẫu có mắt như mù, chọn lựa cẩn thận như vậy mà lại chọn trúng cho con một tên súc sinh." Đại trưởng công chúa Chân Định đau xé lòng, năm đó có bao nhiêu thanh niên anh tài tuấn tú đến cầu hôn, chọn ai không chọn, lại chọn trúng một kẻ giả nhân giả nghĩa như vậy.

A Ngư vội vàng nói: "Người là do con tự chọn người, không liên quan đến ai, là con tự chuốc khổ vào người, tổ mẫu đừng tự trách mình, nếu vậy sẽ làm con đau lòng hơn."

Đại trưởng công chúa Chân Định cố nén nỗi đau lại, nghĩ đến đứa cháu gái của mình sống bảy năm như ở góa, mang tội lỗi suốt bảy năm, trái tim bà ấy như thắt lại: "Đứa nhỏ này, so con lại khổ sở giấu chúng ta, con thương hắn ta, nhưng hắn ta có thương con đâu, rõ ràng là hắn ta có vấn đề, vậy mà lại đổ hết mọi tội lỗi lên người còn, để một nữ tử yếu đuối như con bị người ngoài mắng mỏ, còn hắn ta lại được cái danh thơm là trượng phu tốt. Sao ta lại dạy dỗ ra một nha đầu ngốc như thế này cơ chứ!"

A Ngư nức nở nghẹn ngào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui