Tiễn Đại Trưởng Công Chúa Chân Định đi, A Ngư lập tức quay trở về Cẩm Phương Các. Không thèm quan tâm một nhà ba người vẫn còn đang ở phòng khách. Lúc này, trái tim nhạy cảm mỏng manh của Thẩm Khắc Kỷ bị Vinh Vương tàn nhẫn hủy hoại.
Tên Thẩm Khắc Kỷ này tự cao tự đại nhưng lại gặp phải căn bệnh thầm kín, sự tự phụ quá lớn biến hắn ta mặc cảm cực độ, một cơn gió thổi qua, một ngọn cỏ khẽ lay cũng làm hắn ta bắt đầu trách móc.Người bên cạnh lại không một ngày yên ả, ngược lại càng kích thích hắn. Một ngày hắn ta có thể chịu kích thích khoảng tám trăm lần.
Bệnh này của hắn ta chỉ Nguyễn Mộ Tình là có thể trị được. Nói thế nào nhỉ? A Ngư nghĩ tới nghĩ lui, chà, ở bên Nguyễn Mộ Tình hắn ta cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn bao giờ hết.
Haha, cảm thấy ở cạnh Tạ Uyển Dư bị ép cho không thể thở nổi, nhưng ân tình này là do bọn họ chủ động yêu cầu, ra sức lừa được.
Trở về Cẩm Phương Các, A Ngư hạ lệnh đóng cửa viện, không gặp ai cả. Hiện tại nàng đang mong Thẩm Khắc Kỷ ở cùng với Nguyễn Mộ Tình càng sớm càng tốt, thành toàn tâm nguyện của nàng. Sau đó rời xa đám người này càng sớm càng tốt, nhìn nhau chỉ tổ nhức đầu mỏi mắt mà thôi.
…
Trong phòng khách, Vinh Vương một nhà ba người hỗn loạn.
Bình sinh chưa bao giờ xấu hổ nhục nhã như vậy, Vinh Vương phát tiết trút giận hết lên người mẹ con Vinh Vương Phi và Thẩm Khắc Kỷ, mắng ào ào.
Đã có bệnh lại còn muốn lấy vợ, sao không chọn gia đình bình dân nào đó đi. Bọn họ hay lắm, lòng tham con người không bao giờ là đủ, tựa như một con rắn đang cố nuốt một con voi, thế mà lại còn cưới nữ nhi nhà họ Tạ. Giờ thì hay rồi, phải chịu sự quản chế của người khác.
Vẫn còn muốn mắng Thẩm Khắc Kỷ, nhưng thấy mặt trắng bệch như tuyết lại nhớ tới căn bệnh kia của hắn ta, Vinh Vương cũng là đàn ông, không thể không thương hại, chuyển đạn sang hướng Vinh Vương Phi nói: “Nàng cũng được lắm, giấu diếm ta nhiều năm như vậy, hôm qua còn úp úp mở mở khích ta giận chó đánh mèo cô mẫu, nàng đúng là được lắm.”
“Vương Gia, chàng nói vậy là muốn bức ta chết có phải không hả.” Vinh Vương Phi nước mắt rơi lã chã.
“Là các ngươi ép chết ta!” Vinh Vương chỉ vào bà ta, phất tay áo rời đi. Hắn ta không muốn nghe bà ta dối trên lừa dưới nữa, bỗng nhiên hắn ta cảm thấy thê tử của mình càng ngày càng đáng sợ. Quả thật, hắn ta làm việc gì cũng đều suy nghĩ cho thê tử và con trai, nhưng bà ta lại làm đủ chuyện hại người, khiến người ta nghĩ tới là thấy không rét mà run. Còn con trai cũng khiến ông ta cảm thấy thật xa lạ. Uyển Dư như vậy là đã đối xử với họ rất chân thành, nhưng sau cùng lại phải trở thành bàn đạp của bọn họ.
Không nghĩ thì thôi, càng đến càng thấy kinh khủng, Vinh Vương qua chỗ Hứa Trắc Phi. Hắn ta rất cần sự ôn nhu của Hứa Trắc Phi để xoa dịu cảm xúc của mình.
Vinh Vương Phi đang cố hết sức để an ủi Thẩm Khắc Kỷ đang sầm mặt, cuối cùng nói: “Con qua thăm Uyển Dư, cố gắng nói chuyện với con bé.”
Bây giờ Thẩm Khắc Kỷ nhớ tới A Ngư là sẽ hoảng hốt khiếp đảm, trước kia áp lực vì ân trọng như núi, bây giờ còn thêm sợ hãi khôn xiết. Chẳng mai muốn tiết lộ bí mật u ám đen tối nhất tận đáy lòng mình cả.
Nhưng đối mặt với ánh mắt tha thiết của Vinh Vương Phi hắn ta vẫn cố gắng gật đầu, an ủi bà ta vài câu rồi mới rời đi.
Hắn vừa đi, Vinh Vương Phi liền thay đổi sắc mặt, tròng mắt hiện lên tia giận giữ, lòng thầm hận Tạ Uyển Dư lật lọng, chà đạp thể diện con trai bà ta, làm ầm đến mức Vinh Vương cũng biết, không biết hắn ta sẽ nghĩ con trai thế nào, nhưng dù có hận nàng thì cũng không làm được gì, ngược lại còn phải sống dựa vào nàng để vị thế con trai bà ta ổn định hơn. Nếu không có sự ủng hộ của Tạ gia thì Vinh Vương sẽ lập Thế Tử khác, chỉ cần nói một câu là được.
Vinh Vương Phi uất hận đến mức dựa vào ghế khóc lóc một hồi, sao ông trời lại cay nghiệt với mẫu tử bọn họ đến như vậy. Đổi ai cũng được, cố tình khiến con trai của mình phải chịu tủi nhục như vậy.
Thẩm Khắc Kỷ tới Cẩm Phương Các lại thấy đóng cửa không cho khách vào nhà, ngược lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Tử Tô nhìn hắn ta bằng ánh mắt kỳ quái, cố giữ bình tĩnh rời đi.
Lúc đấy Tử Tô cũng có mặt tại phòng khách cho nên cũng đã biết hết bệnh của Thẩm Khắc Kỷ. Trước kia ngưỡng mộ bao nhiêu, bây giờ chán ghét bấy nhiêu, lại thấy mệnh cô nương nhà mình quá khổ cực.
Vinh Vương Phi muốn bịt miệng những người có mặt ở đó nhưng thấy có quá nhiều người nên tức giận chửi rủa. Nhiều người như vậy đúng là không thể trốn tránh hiện thực. Chỉ có thể dùng ân uy áp chế, đồng thời cũng trách móc oán trách Đại Trưởng Công Chúa Ân Định và A Ngư.
Đang lúc ức chế lại nghe nói A Ngư đóng cửa không gặp Thẩm Khắc Kỷ, bà ta suýt hất chén trà. Vinh Vương Phi nghiến răng nín nhịn, tự nhủ phải kiên nhẫn đợi thêm một thời gian nữa đến khi sóng yên biển lặng.
Từ hôm qua tới giờ, cứ vòng qua vòng lại, Vinh Vương Phi bị A Ngư làm cho thẩm thỏm không yên, không dám xem A Ngư vẫn là cô gái ngây thơ dễ gạt như trước, cho nên nên mới không mạnh tay, sợ bị phản tác dụng.
Qua hôm sau, Thẩm Khắc Kỷ cũng cáo bệnh không tới nha môn, cảm xúc của hắn ta hiện tại không nên gặp ai. Vinh Vương Phi sắp xếp cho hắn ta đi biệt trang thôn chữa bệnh, vừa hay tránh được sự chú ý, để bà ta tiện đuổi mấy người biết chuyện trong nhà đi càng sớm càng tốt, con trai đỡ phải chịu đả kích.
Huống hồ vừa mới tỏ rõ thái độ trước mặt Đại Trưởng Công Chúa Chân Định nói là muốn đi chữa bệnh cho nên phải làm gì đó cho bà ấy thấy. Nếu thật sự có thể trị khỏi thì sẽ dễ giải quyết hơn.
A Ngư cùng đi tới biệt trang, khi Vinh Vương Phi tiễn nàng ta cũng ngập ngừng nói chuyện với nàng.
A Ngư cười như không có chuyện gì xảy ra: “Mẫu phi yên tâm, con sẽ chăm sóc Phục Lễ thật tốt.”
Thái độ đã khôi phục lại như bình thường, Vinh Vương Phi đột nhiên cảm giác kinh sợ, vội tiến lên hỏi nguyên nhân.
Thẩm Khắc Kỷ với A Ngư chia ra ngồi hai xe ngựa khác nhau tới biệt trang, hành lý dọn vào để trong hai sân viện.