Đường thị phá sản rồi.
Tiểu thư duy nhất của một thế gia lụi tàn phải làm thế nào?
Dựa vào nhà mẹ đẻ Nhan gia hay tự mình đi theo con đường riêng?
Liệu rằng Cố gia chủ còn hứng thú với một cô gái không còn vị thế nữa không?
Đó là chủ đề bàn tán sôi nổi nhất hiện nay.
Đứng trước những suy đoán của mọi người Dạ Tịch vẫn như cũ bình chân như vại, nên làm cái gì thì làm cái đó, không khác gì trước khi Đường thị phá sản.
Dường như việc Đường thị phá sản không ảnh hưởng đến cô mảy may.
Thậm chí nếu cô tâm tình tốt còn hòa mình vào đám đông hỗn loạn trên mạng mà xem chuyện bát quái về mình.
Chuyện may mắn duy nhất sau khi Đường gia chủ chết là mẹ Đường đã không còn bi thương như trước thậm chí khí sắc so với ngày trước còn tốt hơn rất nhiều.
Có thể là không khí của đại trạch Nhan gia phù hợp cũng có thể là đã bỏ được gánh nặng trong lòng.
Người đã mất, yêu hận tình thù chỉ như mây bay.
Sống cho hiện tại, sống cho chính mình không tốt hơn sao?
Mẹ Đường đã từng nói như thế.
Dường như sau biến cố bà đã thông suốt được nhiều điều.
Bà… sẽ không như người thiếu phụ đầu thế kỉ XIX kia, sẽ không nhớ thương một người đến khi bạc đầu.
Từ giờ bà sẽ sống cho quãng đời thanh xuân đã mất kia.
Đi được đến bước này phải trải qua tranh đấu thế nào? Phải dũng cảm nhìn thẳng vào nỗi đau đến thế nào?
Không ai biết cả.
Chỉ biết người phụ nữ từng điên cuồng theo đuổi tình yêu vô vọng ấy đã tỉnh thức rồi.
Bà bây giờ mới chân chính là vị tiểu thư phong vân năm đó của Nhan gia.
Hôm nay là một ngày hết sức đẹp trời, nắng vàng gió nhẹ, cực kì thích hợp mang cho người khác kinh hỉ.
- Xin chào, có thể gọi giúp tôi Hà tổng sao?
Khi người lễ tân đang nhàm chán nhìn xem cây hoa đá nhỏ đặt trên bàn bên cạnh thì chợt nghe một giọng nói thanh nhã.
Khi cô ấy ngẩng đầu lên thì bất ngờ đối diện với một nụ cười câu nhân.
Không phải nụ cười quyến rũ động lòng người như hồ ly trong truyền thuyết, cũng không phải loại ngọt ngào như viên kẹo đường, cũng không phải loại soái khí ngất trời, chỉ là một cái cong môi rất đỗi bình thường nhưng lại khiến người ta không thể dời mắt.
Cô vừa như mặt trời ban trưa, chói sáng hút mắt nhưng cũng như mặt trăng đêm rằm, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, không thể nắm bắt.
- Xin chào?
Dạ Tịch thấy người lễ tân ngây ngốc nhìn mình thì không hiểu thấu gọi lại một câu, nụ cười trên môi không chút dấu vết thu lại.
- Cô vừa hỏi gì nhỉ? À, Hà tổng.
Cô có hẹn trước không?
Nhân viên EG đều ngốc thế ư?
[ Không phải họ ngốc mà bị cô dọa ngốc.] Hệ thống nghe được lời tự vấn của cô thì tìm cách thanh minh cho người ta.
Không dưng cô cười chói mắt thế làm gì.
- Không hẹn trước nhưng cô chỉ cần nói với ông ấy là có Đường Dạ Tịch tìm là được.
- À, được.
Cô có thể qua bên kia ngồi chờ một chút.
Người lễ tân đã xốc lại tinh thần, vừa cho cô một nụ cười tiêu chuẩn vừa giơ tay chỉ cho cô bộ sofa phía sau.
- Cảm ơn.
- Cô gật đầu với lễ tân rồi sang bên đó ngồi chờ.
- Chẳng lẽ nhan sắc xinh đẹp của ta quá kinh diễm? - Dạ Tịch vừa nhận cốc nước được đưa tới vừa tiếp tục chủ đề nhân sinh bỏ dở với Kim Quang.
[ Cô có thể tự hiểu lấy mình một chút không?] Hệ thống khinh bỉ kí chủ tự luyến trả lời.
- Ồ, ta không xinh đẹp?
Ừ thì cũng xinh đẹp nhưng chẳng đẹp đến nhiếp chúng đâu.
Khi Dạ Tịch đang câu được câu không nói chuyện phiếm với hệ thống, Hà tổng thì không thấy đâu, ngược lại thì nhìn thấy người quen bước vào sảnh trụ sở EG.
Người này không phải nam chính Cung Duật Hành hay sao?
Nhìn hắn so với lần cuối cùng gặp gỡ thật khác nhau một trời một vực.
Không còn dáng vẻ tự tin, ung dung nắm rõ hết thảy, hắn bây giờ tiều tụy như thái dương mất đi ánh sáng, phong thái nam chủ ngày xưa đã không còn.
Thời gian có thể khiến một thanh bảo kiếm thành một thanh thần khí cũng có thể mài mòn mọi sắc bén của thanh bảo kiếm ấy khiến nó trở thành một thanh kiếm gỉ.
Là đánh bóng cũng có thể là phủ bụi.
Có thể thành thần khí hay không phải xem cốt cách của thanh kiếm ấy.
Tiếc là thanh kiếm mang tên Cung Duật Hành này chưa đủ kiên định.
Dường như cảm ứng được ánh mắt của Dạ Tịch, Cung Duật Hành chợt dừng chân nhìn sang bên này nhưng vào khoảnh khắc hắn nhìn lại thì cô đã bị che khuất bởi bóng lưng Hà tổng đang gấp gáp chạy tới.
Cái hắn nhìn thấy chỉ là thoáng qua một bóng người quen thuộc.
Sao có thể là cô được? Dù có ăn gan hùm mật gấu cô ta cũng không dám đơn thương độc mã đến EG.
Đây là lãnh địa của hắn, người khiến hắn hận đến muốn xé xác kia tuyệt không dám tới.
Mang theo suy nghĩ ấy Cung Duật Hành đi vào thang máy chuyên biệt lên văn phòng của mình.
- Ngại quá, Đường tổng chờ tôi lâu chưa?
Hà tổng là một người đàn ông tuổi ngoại tứ tuần, vóc dáng to béo, nhất là chiếc bụng bia kia thật đúng chuẩn hình tượng lão tổng nịnh trên đạp dưới trong tưởng tượng của mọi người.
Ông ta đứng bên cạnh chỗ cô ngồi, người hơi khom xuống xu nịnh.
- Đúng là hơi lâu.
- Dạ Tịch vẫn không theo thói thường trả lời.
Dẫu biết cô sẽ không cho đó là lời khách sáo nhưng Hà tổng không thể không nhẫn nhịn mà xuống nước:
- Xin Đường tổng thứ lỗi, cuộc họp của tôi kéo dài hơn dự kiến nên mới chậm trễ thời gian như vậy.
- Ồ, là thế sao? - Dạ Tịch ý vị thâm trường liếc nhìn cổ áo có vết son của ông ta.
Đúng là họp vất vả thật đấy.
Nhận thấy ánh nhìn kì quái của cô, Hà tổng chột dạ dựng thẳng cổ áo cài cúc đến nút cao nhất miễn cưỡng che đi vết son.
Dạ Tịch lại không nhất nhất bám chặt vấn đề này, cô cầm theo túi xách dẫn đầu đi trước.
Thấy cô không truy cứu thì Hà tổng tự mắng thầm mấy câu rồi nhanh chóng treo trên mặt nụ cười nịnh nọt đi theo sau cô.
Lễ tân trợn tròn mắt nhìn Hà tổng ngày thường mắt cao hơn đầu đang cun cút chạy theo cô gái xinh đẹp lúc nãy thậm chí còn bấm thang máy cho cô ấy.
Cô ấy rốt cuộc có thân phận gì?
Cô nhớ Hà phu nhân không trẻ trung xinh đẹp như thế mà?
-------------
- Hợp tác với ELLA? Trưởng phòng Ôn, ai cho anh cái ý tưởng ngu ngốc đó? - Cung Duật Hành nhìn bản kế hoạch phát triển trong tay chỉ thấy cực kì chướng mắt.
Trước mắt hắn dường như hiện ra hình ảnh Lam Trạch dùng ánh mắt ban ơn giơ tay ra với hắn.
Mà cái ơn ghê tởm ấy là Bạch Linh San dùng thân thể đổi lại.
Muốn hắn cầu cạnh ELLA? Không có cửa!
Hắn không hèn hạ như thế!
- Cung tổng, hiện tại doanh thu lĩnh vực thời trang cao cấp của chúng ta đã giảm rất mạnh, nếu không có biện pháp kích cầu hợp lí sẽ mất thị phần.
Thời trang cao cấp không phải ngành duy nhất EG tham gia nhưng là ngành trọng điểm có đóng góp cao nhất vào doanh số của EG.
Mất thị phần trong thị trường thời trang cao cấp khác nào chặt cánh tay phải của EG.
Chưa nói đến dự án đầu tư mới đây của EG phát sinh vấn đề buộc phải hoãn lại, bao nhiêu tài lực lúc trước đổ vào đó đến bao giờ mới thu hồi được còn không rõ.
Nếu bây giờ còn mất thị phần thì EG buộc phải thu hẹp phạm vi hoạt động trên nhiều lĩnh vực khác.
Chuyện thuốc nhuộm có chất gây ung thư đã được cục kiểm định công bố, ván đã đóng thuyền, bọn họ không có cách nào thay đổi.
Bây giờ bọn họ đứng trước hai sự lựa chọn.
Một là thu hẹp quy mô, chấp nhận mất thị phần, chờ mọi chuyện lắng xuống, bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng với tình hình hiện tại đây là một quyết định hết sức mạo hiểm.
Hai là hợp tác với một doanh nghiệp may mặc khác, chấp nhận trở thành nhà cung ứng tạm thời cho họ nhằm bảo toàn vị thế tuy nhiên phải chấp nhận chia sẻ thị phần.
So với việc đánh mất thị phần, việc chia sẻ thị phần sẽ mang tới ít tổn thất hơn chưa nói đến việc khi EG đã vực dậy thành công thì việc phân chia lại thị trường sẽ dễ dàng hơn.
Nói đến cùng thì thị phần chia sẻ chỉ là miếng mồi nhất thời thôi.
Vấn đề quan trọng nhất ở đây là phải tìm được một doanh nghiệp đủ uy tín nhưng thời gian hoạt động trên thị trường thời trang cao cấp còn ngắn nhằm tăng khả năng khống chế của EG.
Trên thị trường thời trang bây giờ ELLA chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Một công ty mới hình thành không lâu lại theo con đường độc quyền sản phẩm hiện tại cần nhất chắc chắn là một chuỗi cung ứng sản phẩm thích hợp.
Độc quyền không phải con đường dài, sớm muộn cũng phải chuyển sang sản xuất đại trà để khai thác những tập khách hàng lớn hơn.
Độc quyền chỉ là hướng ban đầu thu hút sự chú ý mà thôi.
Với một hệ thống dây chuyền sản xuất được chuyên môn hóa và mạng lưới cung ứng rộng lớn của mình, EG bọn họ tin rằng dù mình vướng vào bê bối cũng có thể thuyết phục tổng tài ELLA hợp tác với mình.
Mà sự thật cũng đúng như họ nghĩ, ELLA đã bắt đầu chuyển sang con đường sản xuất đại trà có yếu tố độc quyền rồi.
Không cần họ mở lời, ELLA đã đi trước đón đầu đề nghị hợp tác.
Họ đã tự mình đánh mất thế chủ động tại sao EG không nhân cơ hội đưa ra vài yêu cầu có lợi?
ELLA còn non trẻ, có nhiều chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của họ.
Nhưng thật không ngờ thiên thời, địa lợi, nhân hòa thì tổng tài bọn họ lại trở thành rào cản duy nhất.
- Hợp tác với ELLA không phải sự lựa chọn duy nhất, sao các vị không thử nhìn tới các sự lựa chọn khác?
- Nhưng đó là sự lựa chọn tốt nhất.
Cung tổng có thể cho chúng tôi biết lí do sao? - Trưởng phòng Ôn không hiểu nổi sự phản đối của Cung Duật Hành.
Dựa và đó là sản nghiệp của Lam gia.
Dựa vào tổng tài ELLA là Lam Trạch.
Dựa vào ngành kinh doanh trước đây của Lam thị là Logistics.
Còn ai hiểu cung ứng hơn hắn?
Và dựa vào hắn không muốn dính dáng đến Lam Trạch.
Nhưng lời này không thể nói ra, cho nên:
- Sự lựa chọn tốt nhất chỉ là cái nhìn của trưởng phòng Ôn thôi.
Anh hiểu ELLA bao nhiêu?
Một lời nói ra thực sự khiến trưởng phòng Ôn không biết phải trả lời thế nào.
Điểm yếu duy nhất của ELLA chính là quá bí ẩn.
Những gì họ biết là những gì đối phương muốn họ biết, vậy còn những điều không muốn họ biết là gì?
- Không ngờ chúng tôi thiện ý như vậy lại bị Cung tổng cho là âm mưu, thật đáng buồn.
Không để trưởng phòng Ôn nghĩ ra lí do để phản bác thì đã bị một người khác chen ngang.
Cửa phòng họp chậm rãi mở ra, người bên ngoài thế nhưng là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp.
Ánh sáng như phủ lên người cô một tầng sa mỏng khiến khí thế của cô càng thêm bức người.
Đúng vậy, cô chỉ một mình đứng đó nhưng khí thế mạnh mẽ của người làm chủ thế trận lại có thể chấn nhiếp toàn trường, khiến bọn họ đột nhiên muốn quy phục cô.
Không nói đến cô chỉ là một cô gái, đến tổng tài bọn họ cũng chưa từng có loại khí thế bức người như thế.
Nhưng họ lại không nhận ra mình thế nhưng không hề có suy nghĩ tại sao một người lạ mặt như cô có thể lên đây mà từ đầu đến cuối họ chỉ tự hỏi không biết người phụ nữ này là ai.
- Ai cho cô vào đây? Bảo an của EG mù hết rồi sao?
Cung Duật Hành có lẽ là người duy nhất còn tỉnh táo bởi sự chú ý của hắn chỉ tập trung vào gương mặt hắn luôn muốn nghiền nát kia.
Lần trước thuê người ám sát không thành công thậm chí suýt nữa bị tra tới trên đầu Cung Duật Hành đã an phận đi không ít.
Đến bây giờ hắn vẫn không hiểu bản thân hành động kín kẽ như vậy tại sao vậy suýt bị tra ra, hay bên cạnh hắn có người phản bội?
Càng làm hắn không ngờ tới là người phụ nữ mới từ đoạt mạng từ tay Tử thần về không lâu lại dám công khai xuất hiện trước mặt hắn, làm loạn tại địa bàn của hắn.
Cô hẳn chán sống đến điên rồi!
- Bây giờ cổ đông cũng không được vào phòng họp nữa sao? Hay là tôi mua phải cổ phần giả rồi? - Trong cái nhìn giết người của hắn, Dạ Tịch vẫn có thể cười nhạt thả ra một thông tin quan trọng.
- Cổ đông? Với 1% ít ỏi mà cô cũng không biết xấu hổ xưng là cổ đông? - Cung Duật Hành dùng nửa con mắt liếc nhìn cô.
Đương nhiên không phải 1% này vô dụng nhưng với hắn thì 1% của cô có thể gây nên sóng gió gì?
- Ai nói với Cung tổng là tôi chỉ có 1% cổ phần vậy?
- Người của hội đồng quản trị tôi chẳng lẽ không biết?
- Vậy thì phải mời Cố tổng tham gia cuộc họp cổ đông để mở rộng tầm mắt thôi.
Nói đoạn cô nghiêng người cho Hà tổng cùng mấy người của hội đồng quản trị đứng phía sau cô đi vào.
Hội đồng quản trị đều đã đến đủ, Cung Duật Hành buộc phải để các trưởng phòng ra ngoài trong sự bất an.
Không hiểu tại sao khi những cổ đông này đi vào anh ta đã thấy có dự cảm bất hảo.
Sự thật chứng minh, dự cảm của anh ta là đúng.
Hôm nay là cuộc họp bất thường nhằm bãi miễn vị trí tổng giám đốc của anh ta.
- Buồn cười, một cuộc họp quan trọng thế này mà người nắm giữ 41% như tôi cũng không biết, các vị coi tôi là gì? - Cung Duật Hành nén giận cười lạnh.
- Mà thân là cổ đông của EG, các vị thế nhưng lại để một người lai lịch bất minh triệu tập cuộc họp?
- Sao tôi lại thành lai lịch bất minh rồi? Tôi là cũng là cổ đông lớn thứ hai cơ mà? - Dạ Tịch lại chẳng để ý tới sự châm chọc trong lời nói của hắn.
- Nằm mơ giữa ban ngày cũng không ai nằm mơ như cô đâu, Đường Dạ Tịch.
Hay là Đường gia mất rồi cô cũng mắc chứng ảo tưởng?
- Tôi có nằm mơ hay không Cung tổng nhìn tài liệu này thì rõ rồi.
Cung Duật Hành đón lấy tài liệu cô đẩy tới, ánh mắt vẫn như cũ nhìn cô như con sâu cái kiến.
Nhưng khi nhìn thấy mấy chữ hợp đồng chuyển nhượng in đậm thì hắn không còn bình tĩnh được nữa.
Có nằm mơ Cung Duật Hành cũng không ngờ được kẻ nắm giữ 20% cổ phần mà hắn luôn dè chừng kia lại là Tam gia của Cố gia mà càng khiến hắn kinh hách hơn nữa là vị kia lại chuyển nhượng toàn bộ 20% ấy cho người phụ nữ đang ngồi trước mặt hắn.
Không phải vị Cố Tam gia ấy đã rơi xuống biển chết rồi sao?
Sao ông ta lại trở thành vị cổ đông thần bí kia?
Không đúng, chắc chắn là cô ta làm giả!
- Đường Dạ Tịch, cô nghĩ rằng tôi là trẻ con sao? Làm giả thì cũng nên có tâm một chút chứ? Lấy danh nghĩa người đã chết để chuyển nhượng, cô đúng là ngu ngốc.
- A, nếu không Cung tổng thử hỏi vị luật sư được ủy quyền kia xem sao?
Dạ Tịch cũng không hoảng không vội nhìn ra ngoài cửa phòng họp.
Cửa phòng lại lần nữa được mở ra, lần này đi vào là vị luật sư vẫn nhận ủy thác của vị cổ đông kia.
Mọi người trong phòng họp đều quen mặt ông ta nên lần này thì không thể là giả rồi.
Rất nhanh, trước những văn bản ông ta đưa ra kèm theo một đoạn video ngắn làm bằng chứng không ai có thể nghi ngờ tính xác thực của hợp đồng chuyển nhượng trong tay Dạ Tịch nữa rồi.
Chưa gặp vị kia lần nào nhưng hình dáng và giọng nói thì họ đều đã nhìn qua rồi.
Nhất là giọng nói và cách nói chuyện của vị kia đều rất đặc biệt, muốn làm giả là không thể.
Nghĩa là bọn họ trước giờ vẫn bị một người “ chết” khống chế?
- Cho nên hiện tại trong tay tôi là 20.95% cổ phần, Cung tổng thân ái.
Hai chữ “ thân ái” kia của cô nghe thế nào cũng có ý vị khác.
Như là mỉa mai, như là trêu chọc.
- Đừng nghĩ rằng mình lợi hại, 20% của cô cũng không thể nói lên điều gì.
- Năm lần bảy lượt bị chọc đến vảy ngược Cung Duật Hành đã sắp không bình tĩnh nổi nữa rồi.
Thời gian qua không phải cô luôn ở đại trạch Nhan gia, cửa lớn không bước, cửa nhỏ không qua sao? Như thế nào lại liên lạc xong với Cố Tam gia rồi? Mà người vẫn nắm đằng chuôi như ông ta sao lại chấp nhận chuyển nhượng cho cô?
Thắc mắc này của Cung Duật Hành cũng như người của hội đồng quản trị có lẽ vĩnh viễn sẽ không được giải thích bởi vị Tam gia ấy sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy mặt trời nữa rồi.
- Có thể nói lên điều gì hay không phải chờ xem ý của các vị ở đây rồi.
Dạ Tịch lại một bộ nắm chắc đưa mắt nhìn qua một lượt các thành viên của hội đồng quản trị, ai nấy bị cô nhìn qua đều vô thức né tránh tựa hồ kiêng kị điều gì.
Dự cảm chẳng lành của hắn dường như càng lớn hơn rồi.
Không biết tại sao hắn không tự tin nổi khi nhìn thấy vẻ ung dung của cô.
Tựa hồ cô đã biết trước kết quả biểu quyết cuối cùng.
Chẳng lẽ những cổ đông nắm 25% lúc trước vẫn tiếp tục về phe cô?
Nhìn biểu hiện bọn họ bất ngờ như thế…hẳn là sẽ không cấu kết với cô?