Xuyên Nhanh Nữ Phụ Lại Muốn Đảo Chính


- Chu Văn, cậu đánh tôi làm gì? Không giương mắt mà nhìn trên ghế là người nào đi.

- Trần Nguyên ôm đầu, trừng mắt nhìn Chu Văn.
- Đây không phải người Dạ Tịch cứu về buổi chiều à? Cậu chỉ biết ngủ thì biết cái gì?
Chu Văn chỉ liếc mắt nhìn một cái đã biết Phó Tinh là ai.
- Chu Văn, sao cậu nhìn ra được?
- Không rõ ràng sao?
Chu Văn không hiểu thấu nhìn Triệu Vũ và Tạ học trưởng.
Kì lạ lắm sao?
Tạ học trưởng và Triệu Vũ chỉ biết hai mặt nhìn nhau thở dài.
Người so với người thật tức chết người.
Chu Văn đúng là luôn có năng lực nhận diện gương mặt đỉnh cao.
Nhưng mà trong mạt thế thì khả năng này cũng không có tác dụng gì nhiều.
- Khoan đã, tôi…
- Được rồi, lại đây, tôi kể cho.
Chu Văn cắt ngang cái miệng nhiều chuyện của Trần Nguyên, kéo cậu ta sang chỗ khác nói chuyện.
- Cậu tên gì?
Tạ học trưởng bày ra bộ dáng đứng đắn, như trưởng bối ôn hòa hỏi thăm cậu thiếu niên im lặng nghe bọn họ diễn trò.
- Phó Tinh.
Người đẹp, giọng nói lại hay, đúng là ông trời bất công.
- A, ngôi sao nhỏ à.

- Tạ học trưởng trêu đùa để không khí bớt tẻ nhạt.
- Tôi không phải ngôi sao.

- Phó Tinh nghiêm túc phản bác.
Cùng với lời này, đồng tử nâu sẫm của cậu ta dường như co lại, cất đi tất cả tinh quang.
- Tôi cảm thấy lượng máu kia sắp đủ gọi tới một đội zombie rồi đấy.
Giữa bầu không khí trầm mặc đầy lúng túng thì thanh âm của Dạ Tịch lại như tiếng trời, hóa giải sự lúng túng ấy.
Như để phụ đạo cho lời nói của cô, phía xa xa vang lên tiếng gào rú hết sức quen thuộc.
- Cậu bị thương ở đâu? Lại đây tôi xem sao.
Tạ học trưởng nghe thấy tiếng đó là không tự chủ liên tưởng đến hoàn cảnh khiếp người họ mới trải qua, da gà không tự chủ nổi lên một tầng.
- Không cần.

- Phó Tinh lạnh lùng cự tuyệt, tự mình cầm lấy bông băng trên bàn đứng lên định vào một phòng nào đó xử lí vết thương.
- Ấy, mấy phòng đó không vào được đâu.

Cậu băng ở đây đi.
Thấy Phó Tinh đứng trước một căn phòng thì Tạ học trưởng cấp tốc lên tiếng ngăn cản nhưng đã không kịp, tay nắm đã vặn, cánh cửa kèn kẹt mở ra, đồng thời mùi hương đã xông hỏng mũi Phó Tinh lúc chiều cũng tràn tới.
Tựa vào vách tường cạnh chân Phó Tinh là một cái xác zombie xụi lơ gục đầu xuống, bởi vì cửa mở đột ngột mà cái xác không được chống đỡ phịch một cái ngã xuống trước mũi chân Phó Tinh, góc mặt phân hủy trầm trọng đến mức nhìn rõ những ấu trùng ăn xác trắng ởn bò lúc nhúc bại lộ trước ánh sáng đèn pin chiếu từ phòng khách, thậm chí cậu ta còn thấy một con mắt nó trợn to đến mức có thể rớt ra ngoài bất cứ lúc nào.

Phó Tinh sắc mặt trắng bệch, bông băng trên tay rơi xuống, hai chân nhũn ra lung lay như sắp ngã.
Nhưng vào lúc cậu ta sắp ngã ngồi xuống đất thì cạnh sườn chợt truyền tới hơi ấm xa lạ, cả người Phó Tinh tựa vào một thân ảnh nho nhỏ của cô gái, bên tai còn có hơi thở mỏng như có như không phất qua.
- Không nghe lời tôi, thất bại ngay trước mắt.
Dạ Tịch đá một cái vào cái đầu thừa ra ngoài của cái xác rồi đóng cửa lại.
Mùi hôi thối mặc dù đã bị chặn nhưng vẫn quẩn quanh không cách nào đẩy đi khỏi tâm trí Phó Tinh.
Hoàn cảnh lúc chiều như tụ lại trong đầu.
Cảm giác huyết dịch tanh tưởi chảy dài trên cổ như đang xảy ra trước mắt.
- Triệu Vũ, cậu giúp cậu ta một chút.
Thấy sắc mặt Phó Tinh rất kém Dạ Tịch liền quay đầu gọi Triệu Vũ.
Chờ Triệu Vũ đi qua đỡ lấy Phó Tinh đưa về ghế sofa bên kia thì Dạ Tịch cũng cúi người nhặt lên bông băng bỏ lên bàn trong phòng khách.
- Cậu uống chút nước đi.
Tự nhận là người đã có kinh nghiệm, Tạ học trưởng mở một chai nước mới đưa cho Phó Tinh.
Lần này thì Phó Tinh không từ chối, giơ tay nhận lấy chai nước uống liền mấy ngụm lớn.
Chờ cậu ta thoải mái hơn một chút, Triệu Vũ mới với lấy bông băng muốn hỗ trợ.
- Tôi… Tự làm.

- Phó Tinh mặc dù nhợt nhạt nhưng vẫn kiên quyết không để người khác đụng vào mình.
- Vậy…
Triệu Vũ nhìn sang Dạ Tịch đang ngồi trên vị trí trống của cái bàn để ti vi ở góc trưng cầu.
- Đều là người trưởng thành rồi.
Lời này nghĩa là mặc kệ cậu ta?
Triệu Vũ lí giải như thế liền để đồ vật vào bàn tay đang xòe ra của Phó Tinh.
Phó Tinh chưa thao tác ngay mà ngẩng đầu nhìn một lượt mọi người.

Ánh mắt kia rõ ràng là đang hỏi mọi người còn muốn nhìn tới bao giờ.
Đương nhiên cái nhìn này chỉ đến với mấy người đàn ông trong phòng mà thôi, còn Dạ Tịch thì cậu ta không dám nhìn thẳng.
Cậu ta vẫn chưa quên cảm giác mềm mại khi cô ngã trên người mình và xúc cảm ấm áp không tự nhiên khi cô ôm mình khi nãy, cho nên hoàn toàn không thể đối diện với cô.
- Này, Triệu Vũ, tôi có một chút chuyện, cậu ra đây một chút.
Tạ học trưởng là người da mặt mỏng, nhận được ánh mắt thanh lãnh của Phó Tinh liền mở đầu đứng dậy trước, khi đi còn tiện tay kéo luôn Trần Nguyên và Chu Văn vẫn chưa thảo luận xong câu chuyện về sự xuất hiện của Phó Tinh ra ngoài.
Còn Dạ Tịch ấy à, anh ta không kéo nổi.
Cô mà không muốn đi, dùng tám cỗ xe ngựa cũng chẳng kéo nổi đâu.
Vẫn nên để cô tự giác đi.
Trong phòng chỉ còn Dạ Tịch và Phó Tinh, bầu không khí lại càng vi diệu, mà vết thương ở eo cậu ta đã để hơi lâu rồi, nếu không băng lại sẽ rất dễ nhiễm trùng.
- Cô… không đi sao?
Lưỡi uốn trong miệng mấy lần Phó Tinh mới dám đuổi khéo cô.
- Cậu cứ tự nhiên.
Ngược lại Dạ Tịch không có ý đi.

Giờ cô rất buồn ngủ, không còn hơi sức nhấc người nữa rồi.
Hồi trưa mới tẩu thoát thành công trên cây cầu ma quỷ, buổi chiều lại ngựa không ngừng vó đuổi tới dãy phố cổ phía Tây thành phố K, theo cái định vị thiểu năng của con chó điên Kim Quang đi lạc vài vòng trong đường lớn ngõ nhỏ như mê cung để tìm được Phó Tinh sau đó lại đưa cậu ta về đây, nếu không phải cậu ta là mục tiêu nhiệm vụ có khi cô đã ném cậu ta xuống đất kéo về rồi, làm gì có loại đãi ngộ thần tiên ấy.
Giờ bôi có chút thuốc còn muốn đuổi nhóc đáng thương như cô ra ngoài, cậu ta còn có lương tâm hay không?

Phó Tinh nhìn cô một lúc lâu, nhìn đến mức mặt cô sắp nở hoa đến nơi thì cuối cùng vẫn chỉ có thể thở dài quay lưng về phía cô, kéo áo sơ mi lên một chút lấy thuốc ra bôi.
Cậu ta chơi không lại cô.
Vẫn nên ngoan ngoãn tự hiểu lấy mình thì hơn.
Hôm nay không trăng không sao, nền trời một mảnh đen sậm mà ban ngày trời cũng không khác bao nhiêu, sà xuống rất thấp, dưới hoàn cảnh áp bách ấy xem ra cơn mưa đầu tiên sắp rơi xuống rồi.
---------
Buổi sáng hôm sau, khi những đám mây đen còn chưa kịp lui xuống, Tạ học trưởng đã bị Dạ Tịch đá tỉnh, anh ta lồm cồm bò dậy từ dưới đất, nhỏ giọng nói:
- Có chuyện gì thế?
- Đi thôi.
- Sao đi sớm thế?
Không phải mọi khi đều chờ trời tương đối sáng mới đi sao?
Dạ Tịch không trả lời, chỉ cho Tạ học trưởng một cái nhìn sâu kín khiến cơn buồn ngủ của anh ta bay sạch.
- Sẽ không phải…
Cô hất mặt về phía sau, Tạ học trưởng liền hoảng hồn đứng dậy chạy tới căn bếp nối tiếp với phòng khách, ngửa cổ nhìn ra cửa sổ.
Ở sân sau của ngôi nhà đang có mấy con zombie mon men đến đây mà ở đầu đường bên kia cũng có mấy con khác lảng vảng, hẳn là chúng đã đánh hơi được mùi máu của Phó Tinh hòa cùng với nước tan trong không khí trong nhà tắm ngày hôm qua rồi.
Mặc dù máu theo dòng nước đi xuống cống rồi nhưng sẽ vẫn luôn ẩn ẩn trong không khí, bây giờ mới kêu gọi zombie đến đã là cực hạn.
Đêm qua nếu không phải Triệu Vũ nhận thức canh đêm thì mấy người bọn họ tuyệt nhiên không dám nằm cả trên đất mà ngủ thoải mái thế này, chỉ là cậu ta cũng không chống đỡ được mà dựa vào tay vịn ghế sofa ngủ mất rồi.
Tạ học trưởng thấy tình huống không tốt liền lập tức quay lưng lay gọi những người còn lại.
Đến khi tiến lại gần Phó Tinh, còn chưa kịp làm gì thì cậu ta đã mở trừng mắt nhìn chằm chằm anh ta đầy cảnh giác.
Tạ học trưởng không biết nên hình dung ánh mắt ấy thế nào.
Bóng đêm như hư vô huyễn hóa, không có cảm tình gì cũng không có sắc thái gì, chỉ một màu nâu sẫm tĩnh mịch.
- Cậu… đi thôi.
- Ừ.
Phó Tinh nhận mệnh ngồi dậy đi theo mấy người bọn họ.
Hôm qua nói chuyện với Tạ học trưởng, cậu ta đã biết họ cũng tới căn cứ thủ đô, mà viên đá lại trong tay Dạ Tịch, cậu ta không có lí do gì để độc lai độc vãng, tự mình lên đường cả.
Huống hồ… hôm qua cô còn cứu mình một mạng.
Mặc dù chỉ thấy một cái bóng nhưng cậu ta cảm thấy người đó chắc chắn là cô.
Không vì lí do gì cả, chỉ vì trực giác cho là thế.
- Ôi, buồn ngủ quá.

- Trần Nguyên dụi dụi mắt kêu rên.
- Lên xe rồi lại ngủ, cậu mau lên.

- Chu Văn đưa cho Trần Nguyên ba lô của cậu ta.
- Biết rồi.
Trần Nguyên oán Chu Văn một câu theo thói quen rồi lầm bầm đeo ba lô lên vai, đi ra ngoài.
Ra ngoài đã thấy một chiếc xe bán tải hôm qua họ lấy được đậu sẵn trên đường trước cổng rồi, Tạ học trưởng không khỏi nhìn Dạ Tịch nhiều hơn một cái.
Cô nhìn như vô tâm tuyệt tình nhưng thực chất sẽ luôn thay họ làm rất nhiều chuyện, trừ những lúc độc mồm độc miệng ra thì rất tốt.
Mặc dù đại đa số thời gian cô không nói được lời nào tốt đẹp.

Mấy người mau chóng lên xe, Phó Tinh cùng Dạ Tịch ngồi phía sau cùng Trần Nguyên và Chu Văn.
Chiếc xe được thiết kế năm chỗ ngồi nên diện tích không lớn lắm, bốn người ngồi phía sau có ba người là vóc người nho nhỏ, chỉ có Chu Văn là tương đối có da thịt cho nên không phải rất chen chúc nhưng cũng không thoải mái.
Mấy người buộc phải ngồi sát vào nhau.
Đêm qua luôn ngủ trong tình trạng đề phòng, Dạ Tịch đã không còn hơi sức mà nói chuyện, cô ngửa đầu tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, bên cạnh cô Phó Tinh gần như ngồi nép sát vào cửa kính cố gắng hạn chế tiếp xúc nhiều nhất với cô nhưng vẫn không tránh khỏi mỗi lần xe xóc nảy lại kéo hai người lại gần, vai chạm vai, đùi áp đùi.
Hơi ấm xuyên qua lớp quần áo mỏng truyền tới kích thích giác quan của Phó Tinh khiến trong đầu cậu ta không tự chủ liên hệ đến tràng cảnh trên ghế sofa tối qua, nghĩ đến vành tai trắng nõn lại phiếm hồng.
Đừng nhìn Phó Tinh cả ngày trong phòng thí nghiệm mà nhầm, những hiểu biết cần có cậu ta đều minh bạch.

Cậu ta rõ ràng hôm qua chỉ là phản ứng bình thường của một thiếu niên huyết khí phương cương mà thôi nhưng vẫn không thể không xấu hổ.
Dù sao thì cậu ta vẫn là lần đầu tiếp xúc gần với một cô gái như thế.
Bởi vì từng thể nghiệm qua tính khí khó chịu của Dạ Tịch khi bị làm phiền lúc ngủ nên những người trong xe đều hạn chế không phát ra tiếng động, điều này ngược lại càng làm cho bầu không khí có điểm ngột ngạt.

Phó Tinh kéo cửa kính xe xuống để gió tràn vào làm dịu nóng bức trên mặt cậu ta.
Chẳng biết đoạn đường hôm nay đi có vấn đề hay là kĩ thuật lái xe của Triệu Vũ có vấn đề, xe trầm xuống một cái rồi lại đi lên khiến cho đầu Dạ Tịch bị lệch sang một bên, mặc dù không đến mức dựa cả vào vai Phó Tinh nhưng lại khiến tóc cô rũ ra rơi xuống cổ cậu ta ngưa ngứa.
Phó Tinh vốn chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ thì bị cảm giác này làm cho khựng lại, ngón tay rung động mấy lần rồi cuộn thành quyền.
Thậm chí làn gió vốn khiến cậu ta dễ chịu lại làm phản, thổi bay mấy sợi tóc quét cả lên cái cằm như tạc của Phó Tinh khiến cậu ta càng bất an.
Cảm xúc xao động trong lòng còn chưa kịp bình phục thì lần này xe trực tiếp phanh gấp, Dạ Tịch không kịp phòng bị ngã vào ngực Phó Tinh mà cậu ta thì theo phản xạ có điều kiện giơ tay đỡ lấy đầu cô để khỏi đập vào cửa.
Tư thế của hai người trong nháy mắt liền trở nên thân mật đầy mờ ám.
Mặc dù cậu ta chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi nhưng lồng ngực vẫn rất rộng rãi, lần này sự rung động trong lồng ngực Phó Tinh càng rõ ràng hơn dưới lòng bàn tay Dạ Tịch.

Cô thậm chí còn không cảm thấy tiếng thở vốn đã rất mỏng của cậu ta.
Phó Tinh thế mà căng thẳng đến quên cả hô hấp.
- Cẩn thận tắt thở chết.
Dạ Tịch chống vào cửa kính đẩy bản thân ngồi thẳng dậy, ánh mắt đạm mạc ẩn ẩn có xu hướng bùng nổ nhìn Triệu Vũ đang ngồi trên ghế lái.
Triệu Vũ thông qua kính chiếu hậu nhìn rõ ánh mắt giết người của cô liền mở miệng tự cứu lấy mình trước:
- Là hai chiếc xe kia chặn đầu chúng ta.
Lửa giận của cô ai nhận chứ cậu ta tuyệt đối không nhận.
- Mấy người này có ý gì đây?
Tạ học trưởng không yên tâm nhìn ba người vóc người cao lớn từ trên hai chiếc xe lần lượt đi xuống, nửa thân trên họ để trần, lộ ra những hình xăm loạn thất bát tao càng khiến họ thêm bặm trợn dọa người.

Khí chất của người xã hội tự nhiên hiển lộ.
- Đi xuống trước nhìn xem.
Triệu Vũ nhìn mấy người kia cất bước sang đây mà Dạ Tịch thì không có động tĩnh gì chỉ có thể kéo Tạ học trưởng và Chu Văn xuống xe nghênh tiếp.
Mặc dù hơi lo lắng nhưng so với ngồi yên chờ chết, chủ động tiến lên sẽ tốt hơn một chút, ít nhất thì khí thế cũng không thua.
- Cô nói xem họ có ý gì?
Trần Nguyên bị va đập tỉnh không còn tâm trạng ngủ nữa liền kéo Dạ Tịch nói chuyện phiếm.
- Muốn đánh nhau?
Dạ Tịch như có điều suy nghĩ nhìn hai chiếc xe sau lưng hai người kia.
Dường như có cái gì không ổn rồi.
- Này… Sẽ không phải đi.
Trần Nguyên co rụt thân thể nhìn nhìn ba người thể trạng to lớn lại nhìn mấy người bọn họ nhỏ bé không đáng nhắc tới liền có chút bất an.
Nhìn xem ba người Tạ học trưởng đứng trước họ như gà con trước chó săn thì rõ rồi.
- Cậu là chủ sự?
Người dẫn đầu nhìn xuống Tạ học trưởng bằng ánh mặt dữ tợn.
- Phải.
Tạ học trưởng mặc dù nội tâm khá hoảng hốt nhưng vẫn cố gắng chống đỡ thẳng người đối diện họ.
- Mấy người có phải cũng đến căn cứ thủ đô không?
- Anh hỏi chuyện này làm gì?

Triệu Vũ đạm mạc hỏi lại kẻ dẫn đầu.

So với Tạ học trưởng, cậu ta tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
- Đại ca hỏi thì mấy người trả lời, lằng nhằng thế làm gì?
Người đứng sau không chịu được lên tiếng dọa nạt trước.
Bọn người này không cảm giác rõ vị trí của mình hay sao mà dám hỏi ngược lại đại ca bọn họ? Bọn họ ở thế thượng phong đó không hiểu sao?
- Khi nào đến lượt mày nói rồi?
Chỉ là không ngờ người bị mắng ngược lại là tên đàn em kia.
- Chúng tôi cũng đến căn cứ thủ đô, nhưng hiện tại gặp một chút vấn đề muốn nhờ cậy các cậu.
Thời điểm này mới chỉ có thủ đô và thành phố trực thuộc trung ương bên trong là có căn cứ tiếp nhận người sống sót, mấy người Tạ học trưởng đi hướng này đương nhiên là tới căn cứ thủ đô, chỉ cần là người có đầu óc chắc chắn sẽ suy đoán ra.
Nhưng mà… mấy người kia thật lòng sao?
Trần đời có ai đi nhờ cậy người khác mà lấy tư thế hiếp người quá đáng như họ không?
- Anh muốn nhờ cái gì?
Bị đối phương đoán ra rồi Tạ học trưởng cũng không có cái gì tốt để lừa gạt chỉ có thể trước thăm dò đối phương.
Dù sao không cần động thủ là tốt nhất.
- Trên xe chúng tôi hiện tại không đủ chỗ, không biết có thể mượn thùng xe phía sau các anh?
Mặc dù là câu hỏi nhưng chút ý tứ trưng cầu cũng không có, càng giống như cưỡng ép hơn.
- Cái này… chờ chút, tôi về bàn luận với bạn đồng hành đã.

- Tạ học trưởng theo ngón tay chỉ của tên dẫn đầu nhìn lại thùng xe trống không của mình chỉ có thể lệ rơi trong lòng đàm phán.
Sao lúc trước lại đi chọn xe bán tải chứ, biết vậy lấy cái xe con có phải hơn không?
- Được.
Tên dẫn đầu ngược lại rất dễ nói chuyện, gật đầu chấp thuận ngay.
- Nhưng không nên quá lâu.
Tạ học trưởng đi chưa kịp quay đầu thì đã thấy hắn lấy ra một khẩu súng nghịch trên tay, ý tứ đe dọa không cần nói cũng biết.
Lần này đến có Triệu Vũ bình tĩnh cũng biến sắc mặt, bọn người này cư nhiên còn có vũ khí nóng, thế này còn bảo mấy người bọn họ chơi thế nào nữa?
- Thế nào? Họ muốn gì?
Mấy người còn chưa kịp lên xe ngồi xuống thì Trần Nguyên đã nhoài cả người lên đằng trước dò hỏi.
- Muốn mượn thùng xe.
- Mượn thùng xe?
- Không cho.
Giọng Trần Nguyên cùng Dạ Tịch vang lên cùng một lúc.
- Bọn họ có súng.

- Chu Văn trầm giọng nói.
Thân thủ của cô có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng tốc độ bay của đầu đạn đâu.
- Vậy thì… được rồi.
Mọi người nghe câu trả lời của Dạ Tịch thì đồng loạt quay sang nhìn cô tựa hồ muốn trông ra huyền cơ gì.
Bọn họ không nghe nhầm chứ?
Cô cứ như vậy đồng ý luôn sao?
Không phải cô nên khí phách nói có súng cũng không được sao? Nếu không chí ít cũng nên tỏ vẻ kháng cự chứ, như thế nào lại đổi giọng nhanh thế?
Sao lại thay đổi nhanh thế?
Hay là ngủ một giấc liền bị đánh tráo rồi?
Người đứng trước một bầy zombie cũng không hoảng không loạn vẽ ra cho họ một con đường sống đâu rồi?
Đến một người chỉ hiểu cô một chút qua lời kể của cái máy hát Trần Nguyên như Phó Tinh cũng phải quay sang nhìn cô.
Cô thế này… cũng quá dọa người đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận