Editor: Wei.
Mỗi một vị thần ở Thánh Vực đều có thần cách nhưng thiên sứ được Chúa sáng tạo ra như Sylvia thì rất khó, trừ khi nàng hờ hững nhưng lại yêu vạn vật chúng sinh như thần.
Thần cách được sinh ra, có nghĩa là Sylvia đã có thể thành thần, tự cai quản một phương và không cần làm người hầu của Chúa nữa.
Achilles không có nghi ngờ, bản thân sinh ra thần cách là một chuyện không thể đoán trước.
Huống chi, đúng thật là hơi thở của Sylvia có chứa ý thần.
"Sylvia, ngươi có thể đưa ra lựa chọn." Giọng nói của Achilles bình tĩnh, không có lấy chút cảm xúc trập trùng nào.
"Thần Ánh Sáng, ta là tín đồ của ngài, ngài đã sáng tạo ra ta, cho ta sinh mạng, sao ta có thể cách xa ngài được?"
Sylvia mỉm cười, gương mặt tràn đầy sự dựa dẫm và tín nhiệm, đây là thần linh của nàng, là niềm trông mong bất biến trong năm tháng vĩnh hằng của nàng.
Achilles cũng không cảm thấy bất ngờ với câu trả lời của nàng, rõ ràng, chàng cũng biết, tín đồ thành tâm tín ngưỡng mình, tuyệt đối không thể rời đi.
"Hôm nay ngươi còn phải đến giáo đường nghe con người tham lam cầu nguyện nữa, đi nhanh về nhanh."
Chúa luôn thờ ơ thế mà lại lộ vẻ chán ghét, giọng nói trầm ổn cũng không thể che giấu sự bất mãn của mình đối với nhân loại.
Thật là lạ, Sylvia nghĩ vậy, lẽ ra thần linh phải thương yêu chúng sinh chứ, không phải sao?
Nhưng nàng không hỏi nhiều, tạm biệt Chúa rồi rời khỏi đại điện.
"Tại sao lại có vị Chúa ghét con người thế? Tiểu Lăng."
Trên đường ra khỏi Thần Điện, Sylvia hơi nghi hoặc hỏi.
Giọng nói trong hư không khựng lại một chút, hiển nhiên cảm thấy cái tên "Tiểu Lăng" này rất khó nói, hắn thở dài, cảm thấy cô chủ của mình đúng là quỷ nhỏ.
"Chắc là vì cách một khoảng thời gian, Chúa sẽ đến thế giới con người, sống bằng thân phận con người. Đương nhiên, đối với ngài ấy, sinh mạng dài đằng đẵng chỉ là một giọt nước trong đại dương mà thôi. Nhưng là một thần linh, ngài ấy vào thế giới con người không phải là để hưởng lạc mà là thể nghiệm nỗi khổ của con người."
"Cho nên, vì đã trải qua vô số lần u tối ở nhân gian nên Achilles thất vọng về con người ư?"
Sylvia cắt ngang hắn, nói ra suy đoán của mình.
"Đúng là thế, hy vọng trăm ngàn lần là sự nhân từ của Achilles dành cho con người nhưng ác ý của con người đã xói mòn sự thương hại của thần theo thời gian rồi."
Sylvia chưa kịp đáp lại thì đột dưng đứng yên.
Bởi vì đằng trước là đại thiên sứ Hercules, người sau này sẽ tự tay giết chết nàng.
"Một ngày tốt lành nhé, ngài Hercules."
Sylvia nheo mắt cười vấn an đại thiên sứ.
Giống như Sylvia, Hercules cũng có mái tóc dài vàng óng, mềm mượt xõa tung ở sau lưng, dưới gọng kính vàng là đôi mắt bình thản giống hệt Chúa, trang phục màu trắng không một nếp nhăn, hiển hiện rõ y là người nghiêm túc và không hề xề xòa.
"Chúc một ngày tốt lành, Sylvia."
Hercules hơi gật đầu thể hiện sự tôn trọng.
"Ầy, đồng sự trăm năm rồi, ngài vẫn lạnh lùng dữ thế, cười nhiều một chút không tốt sao?"
Sylvia nghiêng đầu nhìn y.
"Sylvia, ngươi nên đi nghe cầu nguyện đi." Hercules hờ hững chọn bỏ ngoài tai câu nói của nàng.
Đối với y mà nói, hình như hôm nay Sylvia hơi là lạ, tuy khi trước cũng thường muốn bắt chuyện với y nhưng lại không dám đưa ra đề nghị khác thường như thế này bao giờ.
Thật là lạnh lùng quá, Sylvia nhìn con ngươi màu làm đầy sự hờ hững của y mà nói. Thảo nào khi giết nàng lại lạnh băng như vậy.
"Được rồi, Hercules, tạm biệt nhé."
Sylvia vẫy tay với y, cười hì hì rời đi.
Hercules bất động, nhìn bóng hình của Sylvia ở đằng xa.
Vẫn là dáng người yểu điệu, mỹ lệ, mảnh mai ấy nhưng có gì đó khang khác.
Y duỗi tay đẩy gọng kính, xoay người sang chỗ khác, rời đi.
Không nghĩ nữa, y tự nói với mình như vậy, không phải là người quan trọng gì, tính y hờ hững, ngoài Chúa ra thì không có ai có thể tác động đến y cả.
Nhưng y không ngờ, tương lai sẽ có một ngày, y đứng dưới ánh trăng bạc thê lương, mắt ửng hồng, thều thào cầu xin nàng đừng đi.
Nhưng đâu ai có thể nghĩ tới dáng vẻ tương lai?
Người ngươi ghét nhất, lại có thể kéo ngươi ra khỏi hố sâu, còn người ngươi tin tưởng nhất lại đẩy ngươi xuống vực thẳm.
Bấy giờ ngươi luôn thờ ơ xem nhẹ, mai sau lại thành cơn ác mộng dù có gắng sức bình sinh nhưng vẫn không thể vãn hồi.
Tương lai, đúng là một từ thần kỳ.
Sau khi Sylvia tạm biệt Hercules thì đến giáo đường nhân gian.
Kiến trúc Gothic uy nghiêm cao ngất là hy vọng thành kính của con người, cửa sổ hoa cao mười mét biến ánh dương thành ngũ sắc.
Chúng sinh mênh mông đã ngồi chờ trong giáo đường, bọn họ nhắm mắt, gương mặt tràn đầy mong đợi.
"Bọn họ, thoạt nhìn thật thành kính."
Sylvia nhìn những người ký thác tất cả hy vọng của mình cho Achilles, cảm giác rét lạnh khó hiểu.
"Bọn họ vái thần, hay là dục vọng của mình?"
Lối tư duy bất biến xưa nay như vậy, phải chăng là đại diện cho một bộ phận sống lười biếng, gửi gắm tất cả hy vọng vào vị thần mông lung mờ ảo, mà vị thần này, thậm chí còn cực kỳ chán ghét bọn họ.
Thật ra Sylvia tán đồng với tư tưởng của nữ chính, độc lập tự chủ là mị lực của nữ chính, chẳng qua là nàng ta lý tưởng hóa quá mức, còn hết sức chú tâm vào thế giới của riêng mình.
"Cô chủ," Tiểu Lăng cắt ngang suy nghĩ của nàng, "Ngài vào đi, bọn họ đang chờ ngài."
Đôi cánh trắng tinh thuần khiết sau lưng Sylvia dang ra, nắng vàng xuyên qua kẽ lông, giờ khắc này, nàng là hóa thân của mỹ lệ và thanh khiết.
"Thiên sứ xuất hiện rồi!" "A a a a sứ giả của thần, xin ngài hãy nghe ta!" "Thần Ánh Sáng vĩ đại, ta là tín đồ trung thành nhất của ngài!" "Đây là thánh tích đó, đây là thánh tích vĩ đại nhất!"
Tựa như mặt biển tĩnh lặng nổi lên phong ba bão táp, làm mọi người sục sôi ngay tức khắc, có người kích động rơi lệ, có người quỳ xuống.
Đức tin của mọi người giống như dòng nước ấm từ từ chảy vào lòng nàng, Sylvia nheo mắt, hưởng thụ niềm tin yêu và sùng kính từ con người.
Giáo chủ giáo đường ý bảo mọi người trật tự, sau đó mọi người đều ngồi xuống rồi bắt đầu nhắm mắt, im lặng cầu nguyện.
Tiếng lòng ríu rít của con người đi vào trong óc của Sylvia, có người ước giàu sang phú quý, có người muốn trường sinh, có người mong người thân bị bệnh sớm hồi phục.
Con người bị nguyên tắc trói buộc luôn muốn phá bỏ nguyên tắc nhưng cũng cầu nguyện theo quy tắc.
Đây là trói buộc và gông xiềng của con người, suốt đời không thể trốn tránh.
Nghe cầu nguyện xong, Sylvia nhẹ nhàng vẩy nước thánh về phía con người, bọt nước trong trẻo chất chứa ánh nắng và điều tốt lành, con người đến cầu nguyện tận hưởng bầu trời nước thánh.
Sylvia nhìn bọn trẻ bất an trong đám đông, có vài đứa bé nhìn thẳng vào nàng, có vài đứa bé cúi đầu nhìn mũi chân.
Trong đó có một đứa bé hờ hững nhìn ngoài cửa sổ, như ngăn cách với thế giới không hợp nhau này.