Edit by U Linh Thiên Tú~~~~~Hệ thống muốn tìm tư liệu về Lộ Lang Tây, Tang Du tỏ vẻ chính mình có chút không hiểu vị diện này, giống như mỗi vị diện thì vị chí tối cao chính là nam chủ, nhưng Lộ Lang Tây này so với Cố Bạch, lại không kém bao nhiêu a, thật là có ý tứ, người Lộ gia sao! Nhà họ Lộ, so với Cố gia chỉ có hơn chớ không kém, hiện tại là người lãnh đạo quốc gia, chính là họ Lộ nhỉ! Hiện tại nhà họ Lộ tam đại cùng đường, trung niên một đời tổng cộng có năm người con, bốn nam một nữ, lão đại cùng lão nhị theo nghành chính trị, hơn nữa đều là thân cư có địa vị cao.
Lão tam theo hướng thương nghiệp, ở Hoa quốc thế lực không là gì cả, nhưng ở M quốc nhưng lại là sự tồn tại số một số hai.
Lão tứ đối với chính trị, thương nghiệp không có hứng thú, nghiên cứu với hắn so với quyền lực thú vị hơn nhiều.
Nhà họ Lộ duy nhất chỉ có một vị tiểu thư, cảm thấy hứng thú cũng là âm nhạc, bất quá theo tư liệu miêu tả, cô ở âm nhạc làm lên thành tựu cũng là thâm hậu.
Lộ Lang Tây là con trai độc nhất của tam Lộ lão gia, trước kia luôn luôn ở tại M quốc, bởi vì nhà họ Lộ lão tam gia tính toán trở về sáng lập quốc nội thị trường, cho nên bị cha hắn đóng gói về nước.
Tang Du rất hào hứng dùng ý thức xem tư liệu Lộ Lang Tây, khi nhìn đến mỗi một bộ phận, kém chút cười không ra, lại lần nữa ngắm ngắm thiếu niên, không thể tưởng được a! "! " Dù là Lộ Lang Tây sức tưởng tượng lớn đến đâu, cũng không thể tưởng được bên cạnh mình, nữ sinh này đến cùng suy nghĩ về cái gì, theo dõi hắn xem còn chưa tính, kia trên mặt còn cười tươi quỷ dị là có ý gì! Chuông tan học vang lên một hồi, lớp học đại bộ phận nữ sinh liền đi qua hướng ngồi của Lộ Lang Tây vây quanh cậu, một đám ríu ra ríu rít nói không ngừng, vì cùng Lộ Lang Tây ngồi cùng bàn, Tang Du không chịu nổi sự quấy nhiễu này.
Lặng lẽ ngắm Lộ Lang Tây bằng một cái liếc mắt, hắn khen ngược, trên mặt hắn treo một nụ cười tiêu chuẩn, biểu cảm có chút tí ti mất kiên nhẫn, vừa vặn nhìn thấy, Tang Du lại phát hiện đáy mắt hắn lạnh lùng, lại nhìn cẩn thận chút, Tang Du phát hiện ánh mắt hắn lơ đãng liếc qua người vừa lôi kéo tay áo mình, ánh mắt kia rõ ràng tránh qua một tia không khoẻ, cứ như có thứ gì đó không sạch cầm lấy tay cầm mình vậy.
Quyết định thật nhanh cô đứng lên, lôi kéo Lê Hân hướng tới phía Diệp Thất Thất đi qua.
Cố Bạch cau mày nhìn phương hướng đi tới của Lý Hi, cảm thấy quả nhiên háo sắc vẫn là háo sắc, chắc chắn sẽ không thay đổi được, một khi rảnh liền vui mừng quấn quít lấy mình.
Đang định đứng dậy tránh đi, lại phát hiện người nọ thế nhưng vòng qua bàn mình, ánh mắt đều không có cho hắn lấy một cái.
Cố Bạch nghĩ là chính mình tưởng tượng, thế mà lài không đến quấn quít lấy chính mình, bị xem nhẹ trong lòng tràn đầy cảm giác quái dị, như vậy không phải là tốt nhất sao, vì sao mình lại cảm thấy thiếu cái gì? Lắc lắc đầu, chính mình cũng không phải chịu ngược thể chất, loạn nghĩ cái gì a.
Diệp Thất Thất ngồi cùng bàn với Trần Trình, làm cô trông thấy Lý Hi đi tới khi, trong lòng không biết vì sao xẹt qua một tia hàn ý, không biết vì sao, cô ta luôn cảm thấy Lý Hi hôm nay ánh mắt có chút dọa người, làm cho người ta cảm thấy không dám nhìn thẳng, nhưng càng nghĩ về sau cô ta lại cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều, nhìn kỹ, Lý Hi rõ ràng là tươi cười nhìn mình mà.
Nếu như hệ thống lúc này biết Trần Trình có suy nghĩ này, phỏng chừng sẽ rất nghiêm túc cùng cô ta giảng giải: Muội tử, ngươi không nhìn lầm, ánh mắt kí chủ đúng là nhìn ngươi, chính là không có hảo ý a.
Đáng tiếc, Trần Trình lúc này không có người nhắc nhở, cái này quết định cô về sau sẽ gặp bi kịch.
"Hi Hi, ta cho người theo ta làm bánh trứng, ngươi thử xem.
" Vừa nhìn thấy Lý Hi đi lại phía này, Diệp Thất Thất liền lấy ra từ ngăn kéo chính mình một cái hộp tinh mỹ.
Đối với Diệp Thất Thất nở một nụ cười, Tang Du rất là tự nhiên mở ra, nhẹ nhàng mà lấy ra cái bánh trứng cắn một miếng, có chút tán thưởng, Diệp Thất Thất thật sự rất thích hợp làm liệu lý, bề ngoái hoàn mỹ bao lấy bên trong là lưu tâm phô mai, xốp giòn thích hợp, so với đầu bếp nhà mình cũng không kém bao nhiêu.
"A.
" Vừa nuốt xuống miếng bánh cuối cùng, Tang Du liền nghe thấy tiếng kinh hô của một nữ sinh, đảo tầm mắt qua, phát hiện người kêu lên dĩ nhiên là nữ chủ đại nhân, ôi! Vừa rồi thế mà không có phát hiện Hàn Dư Cẩn nguyên lai lại ngồi sau Trần Trình.
Theo tầm mắt Hàn Dư Cẩn, Tang Du trông thấy Trần Trình một thân váy trắng trang thượng xuất hiện một điểm đen, hẳn là mực nước, vầng nhuộm được còn rất nhanh! Ở trong trí nhớ nguyên chủ, Trần Trình thích nhất chính là một thân váy trắng.
Phỏng chừng là cảm thấy một thân váy này tôn lên khí chất của cô ta, Tang Du yên lặng ở trong lòng châm chọc, khí chất bạch liên hoa.
Nhìn rõ ràng không ngờ Trần Trình cố tình làm ra một bộ dáng rộng lượng, Tang Du tỏ vẻ nội tâm mình là phi thường vui sướng khi người gặp họa, thích xem nhất chính là kịch chó cắn chó.
.