Xuyên Nhanh Nữ Phụ Pháo Hôi Cô Ấy Chọn Con Đường Trồng Trọt


Từ Ân từ từ mở mắt.
Trước mắt cô là màn chống muỗi bằng vải bông đã cũ, loang lổ những mảng ố vàng.

Qua lớp màn trên đỉnh, cô có thể nhìn thấy mái nhà được dựng bằng cột kèo gỗ, thậm chí còn thấy những tia nắng lọt qua khe hở giữa những viên ngói, tạo ra những vệt sáng loang lổ.
Nhớ lại những ký ức của nguyên thân mà cô đã hòa nhập trong lúc hôn mê, Từ Ân xoa nhẹ da đầu đang đau nhức, vừa cảm thấy may mắn, vừa có chút buồn bã
Cô biết mình lại xuyên không lần nữa.
Dù sao thì, lần đầu lạ lẫm, lần thứ hai cũng quen rồi.
Cô bị hệ thống hỗ trợ cuộc sống đưa xuyên không.

Đó vốn dĩ chỉ là một chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc đen không có gì nổi bật, mà bà nội đã chỉ đích danh để lại cho cô trước khi qua đời.
Cô đã đeo nó nhiều năm nhưng chưa bao giờ phát hiện có điều gì đặc biệt.
Cho đến năm hai cao học, khi cô cùng bạn cùng phòng leo lên núi ngắm mưa sao băng Sư Tử, lúc trở về thì bị dính mưa, sốt cao.

Hai ngày sau khi cơn sốt giảm, chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc đen lại biến mất không dấu vết.
Thay vào đó, trong tâm trí cô bỗng xuất hiện một hệ thống tự xưng là hệ thống hỗ trợ cuộc sống đến từ nền văn minh tiên tiến.
Chỉ là, cô chưa kịp hiểu rõ chuyện gì thì đã xui xẻo bị hệ thống kéo vào những thế giới tiểu thuyết khác nhau.
Và những nhân vật mà cô nhập vào đều là những vai phụ bị cô đánh giá thấp nhất trong các tiểu thuyết – những nữ phụ pháo hôi cực phẩm.
Trước lần này, cô đã xuyên qua hai thế giới nhỏ rồi.
Thế giới đầu tiên là thời dân quốc loạn lạc.

Lúc đó cô rất bối rối, chỉ nghĩ làm sao rời khỏi thế giới tiểu thuyết để trở về nhà, dẫn đến việc không theo kịp nhiệm vụ mà hệ thống phát ra, cuối cùng, giống như trong cốt truyện, cô bị làm pháo hôi mà chết.
Chết một cách thảm thương.
Cái đau đớn và tuyệt vọng trước khi chết dường như đã khắc sâu vào xương tủy cô.

Đến giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy lạnh sống lưng và không thể không rùng mình.
Ở kiếp thứ hai, cô xuyên thành một cô nông dân nhỏ trong thời kỳ nạn đói ở thời cổ đại.
Nhờ có kinh nghiệm từ lần xuyên không trước và dần hiểu ra quy tắc của hệ thống đôi khi bị lỗi, cô quyết đoán tránh xa nam nữ chính trong truyện và cuối cùng đã sống sót.
Dựa vào kinh nghiệm trồng trọt của nguyên thân, cùng với việc đổi lấy công nghệ nông nghiệp tiên tiến từ hệ thống, cô đã có một cuộc sống yên ổn đến cuối đời.
Tuy nhiên, trong lúc chạy nạn, cô từng phải đi chân trần trên tuyết, khiến cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng, còn mắc phải chứng hàn cung.
Sau khi tin tức này bị kẻ xấu cố ý lan truyền, không ai dám đến hỏi cưới cô, và cô cũng vui vẻ tận hưởng cuộc sống tự do một mình.
Không lập gia đình thì không có con.
Khi nhận ra cái chết đang đến gần, cô bán hết ruộng tốt, vườn cây ăn quả và xưởng thủ công.
Một nửa cô quyên tặng cho một nơi giống như viện mồ côi có tên là "Nhà thiện tâm".
Một nửa cô đổi lấy hàng hóa và dự trữ trong kho hệ thống.
Hiện tại, đây là lần thứ ba cô xuyên vào một thế giới tiểu thuyết.
Đến nay, cô vẫn không biết tại sao mình lại xuyên không, cũng không biết khi nào mới kết thúc.
Liệu có phải vượt qua vài thế giới tiểu thuyết như đang chơi một trò chơi vượt ải thì sẽ được trở về đoàn tụ với gia đình, hay sẽ mãi mãi ở lại đây, hết thế giới này lại đến thế giới khác.
Chẳng ai nói cho cô biết.
Hệ thống hỗ trợ cuộc sống thỉnh thoảng bị lỗi chỉ biết phát nhiệm vụ một cách máy móc và phát thưởng.

Nếu sau này có cơ hội đánh giá hệ thống này, cô muốn cho nó một đánh giá thấp.
Cũng may lần này không phải thời dân quốc đầy chiến tranh và quân phiệt tranh giành quyền lực, cũng không phải thời cổ đại đầy thiên tai và dân tình khốn đốn.
Lần này, cô xuyên vào một bộ truyện niên đại.
Mặc dù bối cảnh cách xa thời đại mà cô từng sống, nhưng ít nhất lần này cô không phải chạy nạn.
Tuy nhiên, điều khiến cô buồn bã là thân phận của cô vẫn là vai pháo hôi mà trong phần bình luận ai cũng chê bai, trong truyện ai cũng khinh thường – đó chính là cô em chồng của nữ chính.
Bộ tiểu thuyết này có tên là "Cô mẹ kế mạnh mẽ của thập niên 80", nữ chính tên là Chu Vân Tĩnh.
Chu Vân Tĩnh vốn có cơ hội thi đỗ đại học sau khi tốt nghiệp cấp ba, nhưng vì anh trai bị tai nạn lao động mất một tay, cha mẹ cô trọng nam khinh nữ đã ép cô gả vào nhà họ Từ, làm vợ kế của Từ Chí Niên – con trai trưởng của nhà họ Từ, để đổi lấy năm trăm đồng sính lễ cho anh trai cưới vợ.
Sau khi Chu Vân Tĩnh gả vào nhà họ Từ, cô lập tức đối đầu với bố mẹ chồng, những người chiều chuộng con gái một cách vô nguyên tắc.

Cô nắm chặt tiền lương và phụ cấp mà Từ Chí Niên gửi về nhà.
Sau đó, cô tính kế gửi cô em chồng đáng ghét của mình vào trại cải tạo lao động, rồi dẫn hai đứa con riêng của chồng đến thành phố nơi anh làm việc.
Với tính cách kiên cường và ngoại hình không tầm thường, nữ chính sau khi rời khỏi nhà họ Từ đã sống rất thành công.
Tính cách mạnh mẽ của cô không chỉ thu hút Từ Chí Niên, mà còn khiến anh thay đổi thái độ với gia đình.
Dù bố mẹ anh có gửi thư cầu xin thế nào (ví dụ như muốn anh đến trại cải tạo lo lót để em gái được thả ra sớm), anh cũng không quan tâm.
Ngược lại, anh còn cảm thấy bố mẹ không hiểu chuyện, ngoài việc gửi một khoản tiền nuôi dưỡng mỗi năm, anh gần như không quay về nhà nữa.
Cô em chồng, sau khi bị chị dâu gửi vào trại cải tạo lao động mười năm, cuối cùng được thả ra, nhưng khi nhìn thấy cha mẹ già tóc bạc, lưng còng, cuộc sống cuối đời thê lương, cô tức giận lao đến nơi làm việc của anh trai, yêu cầu anh ly hôn với chị dâu.
Lúc này, Từ Chí Niên đã trở thành một nhân vật quan trọng trong đơn vị, còn Chu Vân Tĩnh cũng đã nắm quyền chỉ đạo đoàn văn công nhiều năm.


Hai vợ chồng họ không thể để cô em làm loạn.
Một người đóng vai tốt, một người đóng vai xấu, khiến cả khu tập thể biết hết chuyện xấu mà cô em chồng từng làm.
Dù đã cải tạo lao động mười năm, cô vẫn là một cô gái chưa chồng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, bị ánh mắt khinh bỉ của đám phụ nữ trung niên quét qua, làm sao chịu nổi.
Cô tức giận ném cái bát trong tay, hét lên chửi bới và lao vào tấn công nữ chính.
Nữ chính phản kháng.
Trong quá trình giằng co, mảnh sứ vỡ trên sàn đâm vào cổ cô em chồng, dẫn đến vỡ động mạch cảnh, không kịp cứu chữa và cô chết ngay tại chỗ.
"..."
Nhớ lại cốt truyện này, Từ Ân rùng mình.
Hiện tại, cô chính là cô em chồng cực phẩm này.
Mười năm cải tạo lao động cộng thêm cái chết oan uổng, từ "thảm" không đủ để miêu tả!
May mắn thay, thời điểm cô xuyên vào khá hợp lý – vẫn còn cách xa lúc cốt truyện chính bắt đầu.
Lúc này, chị dâu của cô vẫn còn sống.
Chỉ cần cô không làm gì dại dột, chị dâu sẽ không bị hành hạ đến chết.
Chị dâu không chết, nữ chính sẽ không thể gả cho anh trai cô, và mọi chuyện sau đó sẽ không xảy ra.
Nghĩ thông suốt điều này, Từ Ân chống đầu đang choáng váng, định ngồi dậy.
Đúng lúc đó, từ ngoài cửa sổ gỗ lưới hình quả trám vang lên tiếng mắng chửi:
"Đồ con dâu lười biếng độc ác kia! Em chồng cô còn đang nằm trên giường bất tỉnh, mà cô lại có tâm trạng đi ăn vụng bánh rau dại à?"
"Không phải đâu mẹ, đây là để cho Đậu Đậu ăn mà.

Thằng bé bị nhiệt miệng, bà cụ mù ở đầu làng bảo, lấy chút rễ bồ công anh về nấu sẽ chữa được, nên con mới đi đào về..."
"Tin cô cái đầu tôi! Trẻ con thì có bệnh tật gì, toàn nghịch ngợm rồi giả vờ.


Cô qua đây cho tôi! Chẻ hết đống củi này, chưa chẻ xong thì đừng hòng ăn cơm!"
"Con làm ngay đây." Chị dâu Từ đáp lại bằng giọng nghèn nghẹn.
Chị nhét chiếc bánh rau dại vào tay đứa con trai nhỏ còn ngơ ngác, rồi vội vã đi ra sau nhà chẻ củi.
Nhưng mẹ Từ vẫn không tha, tiếp tục mắng chửi không ngừng.
Từ Ân vội vàng bước xuống giường.
Cô không định làm loạn, nhưng không thể ngăn mẹ cô gây chuyện.
Nếu bà làm chị dâu tức đến chết, khiến cốt truyện quay lại quỹ đạo, thì cô biết khóc ở đâu!
Hơn nữa, chị dâu này thực sự không giống như những gì mẹ cô chửi là "lười biếng, tham lam, gian xảo".
Không những không lười, mà còn rất siêng năng.
Trời chưa sáng chị đã dậy, nấu cháo trong nồi lớn, đun nước sôi trên bếp than, sau đó cho gà ăn, dọn dẹp chuồng gà, rồi ra sông giặt đồ cho cả nhà, xong xuôi phơi đồ lên dây mới đi hái bồ công anh ở chân núi.
Cha mẹ chồng thức dậy đã có nước nóng và cháo nóng hổi để ăn, một người vợ hiền như thế còn đi đâu tìm được!
Còn về phần "tham lam, gian xảo, lừa lọc" thì lại càng vô lý.
Vậy mà mẹ cô sáng sớm đã chỉ vào mặt người ta chửi, chưa ăn sáng đã bắt chị đi chẻ củi.
Đống củi ấy là phần được chia khi làng thực hiện bao đất khoán.
Những gốc cây cứng cáp được xếp cao ngất ngang tường.
Ngay cả một người thanh niên khỏe mạnh như anh trai cô mà không có hai, ba tiếng cũng không thể chẻ xong, huống hồ là một phụ nữ yếu đuối.
Từ Ân mặc chiếc áo sơ mi hoa nhỏ được ủi phẳng phiu.
Không cần nói cũng biết, đó là do chị dâu cô chuẩn bị.
Cả cốc nước đường đỏ đầy ắp trên tủ đầu giường cũng vậy, có lẽ chị đã pha ngay từ khi đun xong nước buổi sáng, đến giờ vẫn còn ấm.
Dù việc nhỏ, nhưng khi tích tụ đủ nhiều, ngay cả trái tim sắt đá cũng phải cảm động.
Dù không vì cứu mạng mình, cô cũng không muốn mất đi một người chị dâu như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận