"Mẹ, mẹ!"
"Ôi trời ơi, con gái ngoan của mẹ, cuối cùng con cũng tỉnh rồi! Cảm ơn tổ tiên đã phù hộ! Ông nó ơi! Ông nó! Con bé Ân Ân tỉnh rồi! Ông đang làm cái gì thế? Bị tiêu chảy à? Sao mà lâu thế? Đừng có mà lén hút thuốc trong đó nữa đấy! Nếu tôi phát hiện ra, ông chết chắc!"
Ông bố Từ, đang trốn trong nhà vệ sinh hút thuốc lào, nghe thấy vậy vội vàng giấu điếu thuốc, chỉnh lại quần áo và bước ra ngoài.
Nhìn thấy cô con gái xinh như hoa như ngọc, các nếp nhăn trên gương mặt ông càng sâu hơn.
Từ Ân cất tiếng gọi ngọt ngào: "Cha!"
Khoé mắt của ông bố Từ cười nhăn như hoa cúc: "Ừ! Tỉnh lại là tốt rồi! Tỉnh lại là tốt rồi!"
Từ Ân khoác tay bố mẹ dẫn họ vào phòng khách.
Thấy đứa cháu trai ngồi trên chiếc ghế nhỏ dưới mái hiên, ôm chặt chiếc bánh rau dại, cô mỉm cười vẫy tay với nó: "Đậu Đậu, lại đây, cô đưa cháu đi rửa tay rồi ăn cơm."
Đứa trẻ ba tuổi rưỡi e dè nhìn cô.
Nghe vậy, nó hít mạnh mũi để hút lại dòng nước mũi, rồi cùng với chiếc ghế nhỏ lùi vào góc, không dám bước tới.
Nó rất sợ cô mình.
Cô thường vừa cười vừa nói, nhưng ngay sau đó lại cấu véo tay nó và mắng nó là đồ bẩn thỉu, đồ ăn mày.
Mẹ Từ vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng vì con gái đã tỉnh lại, tâm trạng tốt hơn bình thường.
Huống hồ đây là đứa cháu trai duy nhất của bà, chỉ cần con dâu không ở đó làm phiền, bà cũng khá cưng chiều nó.
"Nghe lời cô con đi, rửa tay sạch rồi ăn cơm."
Lúc này, cậu bé Đậu Đậu mới rón rén bước vào nhà, ngoan ngoãn rửa tay.
Từ Ân nhìn đôi tay nhỏ gầy gò của nó, người bé tí còn không cao bằng cái giá để chậu rửa mặt, nó kiễng chân đưa tay vào chậu nước, quậy vài cái rồi coi như đã rửa xong.
Lo lắng rằng nó không rửa sạch, Từ Ân định bước tới giúp, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dè chừng của nó, cô đành thôi.
Rome không thể xây trong một ngày, cứ từ từ mà tiến.
Điều quan trọng nhất là không để cháu trai cô mất mẹ từ khi còn nhỏ, để rồi cuối cùng bị mẹ kế làm hư và trở thành đối trọng với em trai cùng cha khác mẹ.
Bên kia, mẹ Từ nhanh nhẹn múc ba bát lớn và một bát nhỏ cháo đặt lên bàn ăn.
Từ Ân cảm thấy khó xử, nhìn ra sau vườn qua cửa sổ bếp: "Mẹ, còn chị dâu nữa mà."
"Quan tâm cô ta làm gì, làm xong việc tự khắc ăn."
"…"
Đây đúng là kiểu suy nghĩ của mẹ cô.
Không chỉ thế, bà còn suýt múc sạch nồi cháo.
Ba bát lớn đầy ắp, dưới đáy nồi chỉ còn lại một lớp cháo loãng mỏng.
Từ Ân: "…"
Đây đúng là kiểu vừa muốn bò cày ruộng, vừa không muốn cho bò ăn cỏ!
Cô vội vàng ngăn lại: "Mẹ ơi, bát này đầy quá, con không ăn hết đâu, gọi chị dâu vào ăn chung đi, ăn xong rồi con có việc nhờ chị ấy giúp."
"Có việc nhờ chị dâu làm à? Thế thì càng phải làm! Cứ để đó, đợi nó chẻ củi xong, mẹ sẽ bảo nó.
Nó mà dám không làm, mẹ sẽ xử nó!"
"Nhưng con đang cần gấp mà! Ngày mai con phải quay lại trường rồi, cái quần đi học của con còn bị rách một lỗ…"
Nghe đến đây, mẹ Từ không vui: "Con vừa mới khỏe lại, không nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi hẵng đi học sao?"
"Con đã nghỉ hai ngày rồi mà."
Tuần trước là kỳ nghỉ mùa vụ, nguyên thân cùng vài bạn học trong làng quay về.
Tuy nhiên, đừng hy vọng cô ấy sẽ xuống đồng làm việc, cùng lắm chỉ giúp nấu nước, đưa cơm.
Chuyện trông cháu cũng tùy vào tâm trạng của cô, nếu không vui thì vừa véo vừa mắng đứa nhỏ.
Dù vậy, việc được giao cho cô cũng luôn bừa bộn, chẳng đâu vào đâu.
Đi đưa cơm mà suýt trật chân, chân không sao nhưng đầu lại đập vào cây.
Ngất một ngày, may mà không có gì nghiêm trọng.
Nhưng phải tốn tiền gọi thầy thuốc, mẹ Từ đau lòng con gái nên không nỡ mắng, liền trút giận lên đầu con dâu.
Ở những năm bảy, tám mươi, trong xã hội nông thôn mà đa phần các gia đình đều trọng nam khinh nữ, vợ chồng nhà họ Từ cưng chiều con gái đến vô nguyên tắc thực sự là trường hợp hiếm có.
Từ Ân phát huy tài năng của mình, như hồi làm thiết kế, khéo léo nịnh nọt khách hàng bằng những lời ngọt ngào nhất:
"Mẹ, con học lớp 12 rồi, chỉ còn một năm nữa thôi, con phải cố gắng chứ.
Đến lúc đó con thi đỗ một trường đại học tốt, một là làm rạng danh cha mẹ, hai là những trường tốt nhất đều ở thành phố lớn.
Tất nhiên tốt nhất là ở thủ đô rồi, con còn định đưa hai người lên thủ đô thăm quan, leo Vạn Lý Trường Thành, ngắm Quảng trường Thiên An Môn nữa đấy!"
Mẹ Từ lập tức bị những lời đó làm cho vui sướng, mặt mày rạng rỡ, không khép miệng được.
Ngay cả việc Từ Ân múc gần hết bát cháo to đầy ắp của mình cũng chẳng khiến bà nói gì, ngược lại còn múc thêm một ít cháo từ bát của mình cho con gái:
"Ăn nhiều vào! Con ăn ít quá nên mới bị hoa mắt, ngất xỉu đập đầu vào cây đấy."
"..."
Trong gia đình nông thôn, không có quy tắc nhất định rằng phải ngồi vào bàn mới được ăn.
Như cha Từ, ông gắp mấy đũa dưa muối vào bát cháo lớn, đứng ở cửa sân vừa ăn vừa ngó ra cánh đồng xa.
Mẹ Từ cũng vừa ăn vừa bước đến chuồng gà.
Bà xem hôm nay thu được bao nhiêu trứng, và xem đàn gà có khỏe không.
Thỉnh thoảng, bà còn rắc một ít cháo cho gà ăn thêm.
Cậu bé Đậu Đậu cũng muốn trốn khỏi bàn, nhưng vẫn còn sợ Từ Ân.
Tay cậu nhỏ nên không cầm được bát, xuống ghế vẫn bám lấy bàn.
Cậu lén lút nhìn Từ Ân rồi vội vàng xúc vài miếng cháo.
Từ Ân nhìn thấy liền muốn bật cười, đứng dậy và cho vào bát của cậu nửa quả lòng đỏ trứng muối: "Ăn đi, nửa còn lại để cho mẹ cháu."
Nói xong cô cũng không chờ phản ứng của Đậu Đậu, đi ra sau vườn gọi chị dâu vào ăn cơm.
"Chị dâu, mẹ nói chẻ củi đủ rồi, chị vào ăn cơm đi.
Ăn xong giúp em vá cái quần, mai em đi học phải mặc."
Nếu chỉ có câu đầu, chị dâu chưa chắc đã dừng tay.
Nhưng nghe thấy cô em chồng có đồ cần may vá, mai lại đi học, chị liền "ừ" một tiếng.
Chị nhanh chóng đặt dao chẻ củi xuống, gom đống củi đã chẻ vào giỏ, rửa tay rồi vào bếp.
Chị nghĩ rằng hôm nay cũng như mọi ngày, sẽ chỉ còn lại chút cháo ở đáy nồi.
Pha thêm nước thì loãng quá, không pha thì cháo lại quá ít, thường chưa tới trưa đã đói meo.
Nhưng không ngờ lần này, có một bát cháo đặc sánh được giữ lại cho chị, đầy đến mức gần tràn ra ngoài, trên bàn còn có nửa quả trứng muối.
"Mẹ ăn đi! Là cô cho đấy."
Nhìn thấy cô đã đi khỏi, Đậu Đậu mạnh dạn hơn nhiều.
Chị dâu Từ cảm thấy khóe mắt nóng lên.
Từ khi chị gả vào nhà họ Từ đã bốn năm, đây có lẽ là lần cô em chồng đối xử tốt với chị nhất, cũng là bữa sáng no nhất mà chị từng được ăn.
Ăn xong, không cần ai nhắc, chị nhanh nhẹn rửa sạch bát đũa, lau bếp, xếp ghế vào sát tường, quét sạch sàn nhà, rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ, mới đến phòng của Từ Ân.
"Ân Ân à, cái quần em cần vá đâu? Hay để chị mang về phòng mình vá nhé?"
Chị dâu Từ nhìn quanh căn phòng sáng sủa, gọn gàng, ga trải giường phẳng phiu, sàn nhà sạch sẽ không một hạt bụi, rồi bối rối chà hai bàn tay thô ráp vào nhau.
"Không cần đâu, chị vá ngay ở đây đi, phòng này sáng lắm.
Đậu Đậu, vào đây với mẹ."
Từ Ân vẫy tay gọi hai mẹ con.
Phòng của cô thuộc khu nhà phía tây, sau khi anh trai kết hôn, họ phá bỏ nửa gian phía sau để mở rộng phòng cho cô.
Bố cục giống như phòng của cha mẹ, có cửa sổ ba phía nên rất sáng.
Ngược lại, phòng cưới của anh chị lại là căn nhà phụ được xây thêm trước khi cưới.
Dù diện tích rộng, nhưng nền lại không cao bằng phòng chính.
Cửa sổ cũng chỉ có hai bên đông tây, nên khá tối.
Hơn nữa, nguyên thân rất thích bày biện trang trí.
Rèm cửa là loại vải nhuộm màu thanh nhã, lưới cửa sổ hình quả trám được nhờ cha Từ sơn lại bằng sơn đỏ mới, gương soi, bàn viết, tủ quần áo đều là những món đồ được thêm vào trong vài năm gần đây.
Mặc dù gỗ cũ, nhưng khi phủ lên lớp sơn mới, trông không khác gì đồ mới.
Nhờ vậy mà căn phòng càng thêm sáng sủa.