Sau câu nói đó, lão nhân gia đưa tay cầm lấy túi xách và chiếc áo choàng trên tay Thẩm Minh Khuê.
Thẩm Minh Khuê nở 1 nụ cười thân thiện đáp trả.
- Chú Từ vất vả rồi!
Chú Từ này chính là quản gia lâu năm trong nhà họ Thẩm.
Nói là quản gia nhưng trong nhà họ Thẩm ông cũng không khác người thân ruột thịt là bao.
Chú Từ nghe xong câu nói lập tức lắc đầu.
- Tiểu thư, ta nào có vất vả.
Ngược lại là cô trông gầy đi không ít, hay để cho ta điều 1 người hầu sang nhà phụ giúp cho cô trong sinh hoạt ăn uống thường ngày?
Thẩm Minh Khuê lập tức từ chối.
- Không cần phiền phức như vậy!
Ngày nào cũng có 1 người mẹ như Ngôn Lỗi đến chăm, Thẩm Minh Khuê cô cũng thực đau đầu.
Nếu bây giờ có thêm 1 cái người hầu của Thẩm gia có phải hay không Thẩm Minh Khuê nên dọn nhà?
Thẩm Minh Khuê đi đằng trước, chú Từ cầm túi xách theo sau, họ vừa đi vừa trò chuyện.
4 chàng trai phía sau chú Từ lúc nãy cũng nhanh chóng theo hàng lối đi đến chỗ chiếc xe của Thẩm Minh Khuê.
Bọn họ phân công 1 cách rất ăn ý, 3 người lấy ra những túi đồ từ trong cốp xe mang vào trong nhà, người còn lại thì lái chiếc xe về nơi để xe.
Trong trí nhớ của nguyên chủ thì đây là 1 cảnh tượng lặp đi lặp lại.
Thường thì mỗi trước khi về nhà sẽ có Ngôn Lỗi giúp Thẩm Minh Khuê chuẩn bị 1 chút đồ như hoa quả, rồi rượu vang với lại 1 vài túi đồ nữa để vào cốp xe.
Lần đầu thì là do Thẩm Minh Khuê nhờ mua, sau dần thì nó hình thành như 1 thói quen đối với Ngôn Lỗi, Thẩm Minh Khuê thấy vậy rồi cũng mặc kệ, cho nên mỗi lần về nhà đều sẽ cần vài người ra xách đồ hộ.
Hạ Minh Khuê thật sự cảm thấy Ngôn Lỗi đối với nguyên chủ là đứng từ vị trí của 1 người mẹ mà nghĩ.
Anh ta đối với mọi chuyện luôn là lo trước lo sau.
Anh ta chăm sóc Thẩm Minh Khuê từ miếng ăn đến giấc ngủ.
Đây còn chưa giống 1 người mẹ già sao?
Thẩm Minh Khuê vào trong nhà đã nhìn thấy hình ảnh tú ân ái của 1 cặp đôi nào đó.
Trên ghế sofa ở trong phòng khách có 1 vị mỹ nữ đang nằm ăn nho, cô ta nhìn thực ôn nhu dịu dàng, người khác nhìn vào sẽ đoán cô ta cỡ tuổi tầm khoảng trên dưới 30.
Nhưng...
đương nhiên 30 tuổi?
Đó là điều không thể khi vị mỹ nữ ấy đã có 1 đứa con gái 25 tuổi!
Vị mỹ nữ đang nằm trên ghế sofa ăn nho 1 cách hưởng thụ kia không ai khác chính là mẹ Thẩm.
Còn người đàn ông đang ngồi dưới sàn nhà bóc nho cho vị mỹ nhân ở trên ghế không ai khác chính là ba Thẩm.
Ba Thẩm trong mắt nguyên chủ luôn là 1 lão ba thê nô, đặc biệt không có tiếng nói trong nhà!
Mẹ Thẩm thì lại khác, bà là nữ vương rất có tiếng nói trong nhà!
Ba Thẩm năm nay tính tuổi cũng đã là 50 nhưng nhìn ông chính là rất đẹp, đặc biệt đẹp ở dáng người.
Ba Thẩm cao khoảng 1m85, tỷ lệ cơ thể của ông rất cân đối khi thường xuyên tập thể hình, nhìn ông chỉ tầm cỡ hơn 35, ông theo tuýp người thành công, chính chắn và nghiêm khắc.
Mẹ Thẩm cũng đã 48 tuổi nhưng như ban nãy đã nói nhìn bà giống như 30 tuổi thì có thể thấy mẹ Thẩm được bảo dưỡng và chăm sóc rất tốt, dường như thời gian không để lại bất kì 1 dấu vết nào trên gương mặt của bà vậy.
Cuối cùng vẫn là Chú Từ hắng giọng 1 cái lên tiếng nhắc nhở.
- Lão gia, phu nhân...
Tiểu thư về rồi!
Thẩm Minh Khuê lúc này không biết làm gì ngoài việc ném cho chú Từ 1 cái nhìn thông cảm.
Quả thực chính là ngày nào cũng phải nhìn thấy cảnh này không tránh khỏi có chút trống trải!
Mẹ Thẩm ngay sau khi nhìn thấy Thẩm Minh Khuê thì từ trên ghế sofa chạy đến, dép cũng không mang.
Bà chạy lại chỗ Thẩm Minh Khuê, xoay người cô nhìn ngắm vài lần vẫn không quên 1 câu quở trách!
- Cái đồ vô lương tâm nhà con, bây giờ mới biết đường về nhà! Lo chết ta rồi...
Sao lại gầy như vậy chứ?...
Thẩm Minh Khuê lúc này cũng chỉ có thể để im mặc mẫu hậu đại nhân xoay vòng xem xét.
Cô chính là 1 câu cũng không chen vào được!
Ba Thẩm lúc này mới từ từ đến gần, trên tay ông cầm 1 đôi dép bông màu hồng phấn dùng để đi trong nhà.
Ông giơ tay 1 cái chính là gạt tay mẹ Thẩm ra khỏi người Thẩm Minh Khuê, rồi cúi xuống xỏ dép vào cho mẹ Thẩm.
Sau khi chính tay đi dép vào cho mẹ Thẩm, lần nữa ông quay sang vứt cho Thẩm Minh Khuê 1 cái liếc mắt không vui rồi lúc này mới mở miệng nói.
- Con xem con cũng đâu còn nhỏ sao lại không biết chăm sóc bản thân như vậy? Lúc nào cũng để vợ của ba phải lo lắng cho con! Đi lâu như vậy cũng không biết đường mà về thăm cha mẹ.
Lại còn để cho vợ của ba vì con gấp đến mức chạy chân trần không kịp đi dép, nhỡ bà ý bị cảm lạnh thì sao?
Thẩm Minh Khuê nghe xong câu nói của ba Thẩm không khỏi trợn trắng mắt!!!
Cái logic hết sức khó hiểu đến từ ba Thẩm.
Vợ của ba đi chân trần khi trời lạnh cũng trách con được hay sao?
Lại còn có cái gì mà lâu không về thăm cha mẹ?
Không phải lý do 1 phần trong đấy là ba bảo con đừng về phá hoại hạnh phúc của ba hay sao?
Thẩm Minh Khuê khi bị ba Thẩm ném cho 1 ánh mắt ghét bỏ thì cũng không chịu thua mà trả lại ông là 1 anh nhìn khiêu khích.
Cô bước đến gần chỗ mẹ Thẩm mà nói.
- Mẹ xin lỗi vì đã để người lo lắng cho con!
.