[ xuyên nhanh ] nữ phụ toàn năng》
Tác giả: Bồ Đào Quả Trấp
E.d.i.t+ B.e.t.a:NPQ
Tấm ngăn trên xe hạ xuống, chỉ có hai người một chỗ, trong vô thức Hạ Lẫm đã thả lỏng rất nhiều.
Một bên hắn ngắm tay Bạch Nguyệt, bên kia lấy cái hộp từ trên bàn, mở hộp giữ ấm ra, mặt trên tầng đầu là bánh bao, phía dưới là sữa bò có nhiệt độ vừa phải.
Hạ Lẫm đưa đôi đũa cho Bạch Nguyệt, thúc giục: “ Ăn nhanh đi, còn nóng đó.”
Nghe thấy mùi thơm của bánh bao, Bạch Nguyệt cảm thấy mình cũng hơi đói bụng.
Sau mọi chuyện, đêm qua cô vẫn chưa ăn cái gì, bụng rỗng mãi cho đến sáng nay.
Vì thế cũng không dè dặt nữa, nhận đũa gắp một cái bánh bao đến miệng, thuận tiện hỏi: “ Cậu không ăn à?”
“Không.” Hạ Lẫm lắc đầu chẳng hề để ý mà: “ Tớ không đói bụng.”
Trời mới biết từ tối hôm qua đến bây giờ tinh thần hắn đều vẫn duy trì trạng thái phấn khởi, bây giờ nhìn thấy Bạch Nguyệt, tức khắc đã cảm giác toàn thân mình đều tràn ngập lực lượng, loại cảm giác này bay bổng cực kỳ! Sao lại còn thấy đói?!
“Nhân nấm hương.
Thế nào? Ăn ngon không?” Nhìn Bạch Nguyệt nuốt xuống nửa miệng bánh bao, nét mặt Hạ Lẫm mang theo chờ mong nhìn cô, đây là theo hiểu biết riêng của hắn: Bạch Nguyệt vô cùng thích nấm hương.
“Cũng không phải cậu làm, đắc ý cái gì?.” Bạch Nguyệt thấy Hạ Lẫm sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, từ xưng hô có thể nhìn ra một vài điểm.
Tuy rằng có lúc vẫn sẽ hơi thẹn thùng, nhưng ở trước mặt cô da hắn mặt đã càng ngày càng dày.
Bởi vậy cô càng không muốn theo ý hắn, cố ý nói như vậy.
“……” Quả nhiên mặt Hạ Lẫm trở nên cô đơn, không khí xung quanh như chứa đầy oán than, tựa như hắn bị cả thế giới vứt bỏ.
Không phải hắn làm, nhưng buổi sáng hắn đã đánh thức đầu bếp, cố ý phân phó làm mà.
Nếu Bạch Nguyệt muốn ăn, hắn cũng có thể học.
Tuy rằng chán ghét mùi khói dầu, nhưng vì Bạch Nguyệt thì cũng không phải hắn không thể chịu đựng được.
Dù Bạch Nguyệt cố tình trêu Hạ Lẫm, nhưng cũng không muốn thấy bộ dáng hắn bị đả kích như thế nên gắp một cái bánh bao đưa tới bên miệng Hạ Lẫm: “ Ăn khá ngon.
Cậu cũng nếm một cái đi.”
Hạ Lẫm thụ sủng nhược kinh*, sau đó mặt mày đều cười, quai hàm phồng lên vui vẻ rạo rực mà dùng một ngụm nuốt toàn bộ bánh bao xuống.
Vừa định muốn mở miệng nói chuyện, Bạch Nguyệt lại thuận tay gắp một cái nhét vào trong miệng hắn, làm hắn không có thời gian nói gì.
(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà kinh sợ
Cảm xúc của hắn tới cũng nhanh đi cũng mau, rất nhanh đã đắm chìm trong vui sướng khi được Bạch Nguyệt đút cho ăn, chỗ nào còn quan tâm đến cảm xúc khác.
Thấy vậy, Bạch Nguyệt cảm khái nhỏ một câu trong lòng: Vẫn là thiếu niên đáng yêu (≧▽≦)
Tổng cộng bên trong hộp giữ ấm nhỏ có nhiều nhất năm sáu cái bánh bao đã bị Hạ Lẫm giải quyết.
Đút xong cái bánh bao cuối cùng, thấy Hạ Lẫm còn há miệng làm ra khẩu hình “A”, Bạch Nguyệt vừa tức vừa buồn cười, giơ hộp trống trơn lên cho hắn xem.
“Chỉ có ít như vậy á?” Hạ Lẫm không dám tin tưởng, hắn sờ sờ bụng, lúc trước còn không thấy gì nhưng ăn xong bánh bao lại cảm giác được hơi đói bụng.
Lại nói tiếp cũng không phải Hạ Lẫm thích mùi vị nấm hương.
Ngày thường có thể không đụng vào thì không đụng vào, nhưng khó có khi được Bạch Nguyệt đút cho mình ăn, dù không thích ăn hắn cũng luyến tiếc từ chối.
Nhưng bây giờ quan trọng nhất là hắn ăn hết bánh bao rồi! Bạch Nguyệt chỉ mới ăn một cái!
“Vợ, uống chút sữa bò lót lót bụng.” Hạ Lẫm ảo não gãi gãi tóc, đến khi tóc bị vuốt rối hết cả lén mới nhớ ra hộp giữ ấm còn có một hộp sữa.
Vì thế vội vàng cầm lấy hộp sữa bò, trực tiếp dùng tay áo lau khô bọt nước thấm trên hộp, cắm ống hút lên rồi duỗi tay đưa cho Bạch Nguyệt: “Chờ một lúc để chú Thẩm tìm một chỗ dừng xe, chúng ta lại đi ăn chút gì đó.”
Trái tim Bạch Nguyệt khẽ run.
Thiếu niên ở tuổi này khó có thể biết chăm sóc người khác cẩn thận như vậy, huống chi Hạ Lẫm luôn luôn chán ghét các cô gái, cảm thấy con gái đều là phiền toái.
Ngày thường hắn cũng tuỳ tiện, lúc này dưới tình huống ngay cả chính mình cũng chưa ăn bữa sáng lại chuẩn bị bữa sáng thật tốt vì, thậm chí rất tự nhiên giúp lau đi bọt nước trên sữa bò, cắm ống hút.
Không thể không nói động tác nhỏ đó thật sự làm lòng Bạch Nguyệt cảm động, tùy ý Hạ Lẫm an bài, vẻ mặt nhu hòa, nhận sữa bò không nói gì.
Bạch nguyệt không nói, Hạ Lẫm lại chủ động tìm đề tài, nhéo tay Bạch Nguyệt giống như đang nghiên cứu bảo bối gì, một bên thưởng thức một bên nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt không rời.
Nhìn thấy Bạch Nguyệt uống xong sữa bò thì rất thuận tay cầm hộp trống không vứt vào hộp rác, quay đầu nhìn Bạch Nguyệt ngẩn người: “ Cậu……”
“Làm sao vậy?” Bạch nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo mờ mịt khó hiểu.
Hạ Lẫm tức khắc bị ánh mắt này giết rồi, chỉ cảm thấy máu nóng lên não, trái tim nhảy bịch bịch.
Trong mắt hắn chỉ còn lại dáng vẻ cô nghiêng đầu mờ mịt cùng đôi môi hồng nhạt bị sữa bò thấm vào, trong đầu hiện lên cảm giác mềm mại ngọt ngào của nụ hôn tối qua, đột nhiên miệng không chịu khống chế nói: “ Vợ, tớ muốn hôn cậu!”
Thanh âm lớn khiến chính hắn giật nảy mình.
Ánh mắt thiếu niên thẳng lăng nhìn Bạch Nguyệt đang có chút né tránh, mặt cũng hơi đỏ lên.
Vẻ mặt trấn định của cô sắp duy trì không được, theo bản năng duỗi tay muốn cho Hạ Lẫm một cái tát: “Cậu nói cái gì thế!”
Tay ở giữa không trung vẫn chưa đánh tới Hạ Lẫm mà đã bị bọc vào lòng bàn tay nóng bỏng của thiếu niên.
So với nhiệt độ cơ thể cô, tay Hạ Lẫm quá nóng, nhiệt độ thế này lập tức khiến cô không có sức lực phản kháng.
Hạ Lẫm nắm chặt tay Bạch Nguyệt để cô không thể né tránh, mới cúi đầu, thật cẩn thận dán lên môi cô.
Một hồi lâu cũng không nhúc nhích, hiển nhiên hắn cũng không biết làm như thế nào, nhưng trong xương cốt giống như có sự xúc động đang kêu gào.
Nên khi Bạch Nguyệt bắt đầu đẩy hắn ra, theo bản năng Hạ Lẫm duỗi tay cố định ở đầu cô, vừa liếm, vừa cắn môi cô, giống như con chó nhỏ gặm cắn lộn xộn.
Môi Bạch Nguyệt bị hắn liếm thấy hơi ngứa, nhiệt độ của bàn tay đè ở sau gáy cô giống như từng đợt từng đợt nhè nhẹ thấm vào da thịt, thiêu đốt đầu óc cô trở nên mơ màng hồ đồ, giống như một cục hồ nhão.
Trong lúc mơ màng, cô nghe được tiếng thiếu niên thở phì phò hưng phấn hỏi: “Tớ có thể đưa lưỡi vào không?”
Trong đầu Bạch Nguyệt nổ bùm …… Có thứ gì đó đứt gãy.
…………
Đám sương sớm mai tan đi, tia sáng tươi mới tưới xuống mông lung, xe màu đen lặng im không dừng trước cửa tiểu khu.
Cửa xe mở ra, thiếu nữ mặc váy trắng xách theo túi nhanh chóng xuống xe, ngay sau đó hung hăng mà đóng mạnh cửa xe.
“ Sầm ” một tiếng, Hạ Lẫm muốn đi theo phía sau Bạch Nguyệt để xuống, trong lòng sợ hãi, sờ sờ chóp mũi của mình suýt chút nữa là bị đâm bẹp.
Thấy thiếu nữ sắp đi xa, Hạ Lẫm vội vàng ấn cửa sổ pha lê trên xe xuống, cũng mặc kệ thiếu nữ có nghe thấy hay không, thò ra nửa thân mình từ trong xe hướng xa xa vẫy tay, tươi cười xán lạn vô cùng: “Nhất định phải nhớ gọi điện cho tớ!”
Nhận thấy bước chân thiếu nữ dừng một chút, sau đó, tốc độ càng nhanh hơn.
Lòng Hạ Lẫm không ngăn được vui mừng, vì thế gọi càng lớn tiếng: “ Vợ, vợ, chờ tớ ngày mai tới đón cậu!”
Giọng nói thiếu niên nhiệt tình dẫn tới tốp năm tốp ba các ông bà dậy sớm tập thể dục buổi sáng sôi nổi nhìn lại, hắn cũng không giận, tâm tình vui sướng nói với những người đang nhìn hắn: “Chào buổi sáng”.
Một ông cụ kinh ngạc nhìn hắn, thấy mặt hắn có vết đỏ hình bàn tay còn cười ngây ngô, cảm khái: Tuổi trẻ thật tốt.
Tim Bạch nguyệt đập nhanh, đầu cũng rối loạn.
Cô dựa theo trí nhớ nguyên chủ để tìm đường lên lầu, mở cửa nhìn thấy không gian lạnh lẽo, mới hơi bình tĩnh chút.
Mẹ Ôn không ở nhà, Bạch Nguyệt nhẹ thở ra.
Cô để đồ trong tay xuống rồi bước nhanh đi vào buồng vệ sinh rửa mặt, dòng nước lạnh lẽo đập trên mặt khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trong gương, dung mạo thiếu nữ thật đẹp, da không cần phấn lại mang theo độ nóng ẩm khỏe mạnh.
Cặp mắt màu trà khi nhìn người khác cho người ta một loại cảm giác lãnh đạm xa cách, lúc này lại phảng phất một hồ đong đầy nước xuân, người nhìn vào ngăn không được lòng cũng trở nên mềm mại.
Cô che lại ngực, trái tim còn đập khác thường.
Nghĩ lại cảnh tượng khi ở cạnh Hạ Lẫm, Bạch Nguyệt giật mình.
Không thể không thừa nhận, kết giao với Hạ Lẫm khiến cô rất vui vẻ, bây giờ cô đã có chút phân không rõ vui vẻ tràn đầy nơi đáy lòng đến từ Ôn Bạch Nguyệt hay là từ chính mình.
“Bạch Nguyệt, con về rồi à!”
Tiếng mở cửa và giọng nữ trung niên vui mừng thình lình vang lên lôi suy nghĩ Bạch Nguyệt trở lại.
Cô kinh hoảng, do dự một lát xoay người kéo cửa toilet ra đối diện với người bên ngoài.
Sớm đã từ trong trí nhớ Ôn Bạch nguyệt biết được bộ dáng mẹ Ôn, nhưng đây lại là lần đầu tiên Bạch Nguyệt chân chính nhìn thấy mẹ Ôn.
So với Ôn Bạch nguyệt, mẹ Ôn không xinh đẹp, nhưng cũng không xấu, đường nét trên mặt bình phàm, khí chất bình thường, thoạt nhìn giống như phụ nữ trung niên bình thường.
Có thể nhận ra cha Ôn gánh gen còng lưng.
Lúc này trên tay bà xách theo một bao lớn chứa rau dưa trái cây, ánh mắt nhìn Bạch Nguyệt tràn đầy từ ái.
“ Mẹ biết hôm nay từ sáng sớm con đã trở về nên đi ra ngoài mua chút đồ ăn đợi lát nữa sẽ làm món ăn con thích nhất.
Chắc là mệt lắm, nhanh vào phòng nghỉ một lát đi.
Chờ nấu xong đồ ăn mẹ gọi con ra.”
Bạch nguyệt nhìn chằm chằm bà, thấy mẹ Ôn dịu dàng dặn dò.
Trong phút chốc tim như bị cái gì đâm, chậm rãi đau đớn.
Đây là mẹ Ôn “Tố chất thần kinh” trong trí nhớ Ôn Bạch nguyệt - có thể nâng niu bạn trong lòng bàn tay cũng có thể đẩy bạn đến địa ngục.
Cô cúi đầu nhẹ nhàng trả lời “ Vâng ” một tiếng, về phòng của mình.
Ôn Bạch nguyệt vốn không thân cận với mẹ Ôn, lúc này làm ra hành động như vậy cũng không gì lạ.
Mẹ Ôn cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ cười cười mang theo nguyên liệu nấu ăn đến phòng bếp.
Bạch nguyệt lăn lộn cả đêm không ngủ, lúc này an tĩnh lại thấy hơi mệt mỏi, thêm thái độ mẹ Ôn bây giờ cũng không có chỗ nào khiến cô cảnh giác.
Bởi vậy khi về tới phòng quen thuộc, cơn buồn ngủ đã đến.
Khép lại mắt, chỉ một lát đã lâm vào ngủ say.
Cũng không biết ngủ bao lâu, trong mê mang đột nhiên có cảm giác bị người khác nhìn trộm.
Loại cảm giác này rất mãnh liệt, cho nên khiến Bạch Nguyệt đang ngủ mơ thấy kinh hoảng, đột nhiên mở mắt.
—— trong tầm mắt có thể thấy mẹ Ôn đang ngồi ở mép giường, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm cô.
“Ôn, Bạch, Nguyệt.” mẹ Ôn mỉm cười, gằn từng chữ một gọi tên cô, giây tiếp theo thần sắc đột biến, dùng đồ vật trên tay ném lên người Bạch Nguyệt một cách hung hăng.
“Sao tao lại có đứa con không biết xấu hổ như mày!!”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Bạch Nguyệt chỉ kịp duỗi tay, khó khăn che khuất gương mặt, có đồ cứng rắn gì cũng hung hăng nện lên cánh tay của cô.
Một trận đau đớn xé rách đến, dòng máu ấm nóng từ cánh tay cô chảy xuống..