Lê Viện buông côn thịt, cầm lấy quần áo bên cạnh."Cô làm cái gì vậy?"Tô Trạch Phong bắt lấy cô ôm lên."Tôi không cần anh, chỉ cần bọn họ, như vậy được rồi chứ?"Lê Viện trừng mắt nhìn hắn.Tô Trạch Phong cười lạnh: "Cô trêu chọc tôi, sau đó nói không cần? Cô xem tôi là cái gì?""Tôi không trêu chọc anh, là anh trêu chọc tôi." Lê Viện nghiêng đầu.
"Nếu anh không chấp nhận bọn họ, vậy chắc là chúng ta không thể nào rồi."Tô Trạch Phong cúi đầu cắn môi cô.Hắn không muốn nghe những lời làm cho người ta bực mình.Hiện tại hắn chỉ biết một việc, đó chính là thân thể hắn sắp nổ mạnh.Người phụ nữ này đã châm lửa, thì phải dập lửa cho hắn.Cái miệng nhỏ chỉ biết nói ra lời khiến hắn tức giận kia, còn không bằng chặn nó lại.
Chỉ cần ngăn chặn nó, sẽ không nghe thấy những lời không muốn nghe nữa."Không được...!Buông ra...!Ưm...!Không được..."Lê Viện đẩy hắn.Tô Trạch Phong ôm cô đi đến trước bàn, trực tiếp vạch ra quần lót, côn thịt nhắm ngay hoa huyệt chuẩn bị tiến vào.Lúc này, âm thanh vặn chốt từ ngoài cửa truyền đến."A? Sao lại bị khóa? Đúng rồi, hình như có chìa khóa."Lê Viện đẩy Tô Trạch Phong: "Quần áo...!Quần áo..."Tô Trạch Phong nhìn cô một cái: "Xin tôi đi."Lê Viện lạnh nhạt nghiêng đầu.Tô Trạch Phong thấy cô như vậy thì không còn cách nào.
Hắn nâng người, côn thịt đâm thẳng vào hoa huyệt."A..."Lê Viện mở to hai mắt nhìn.Cô thế nào cũng không ngờ là lá gan của Tô Trạch Phong lại lớn như vậy.
Ngoài cửa còn có người, hắn lại dám làm xằng bậy."Thật chặt..." Tô Trạch Phong thở hổn hển.
"Sướng quá...!Bảo bối, em đúng là vưu vật.""Có người...!Có người tới..." Lê Viện bị hắn chọc tức.
"Anh nhanh đuổi đi."Cho dù tính cách cô có cởi mở, cũng không có đam mê làm tình trước mặt người lạ.Tô Trạch Phong thở dốc, nói về phía ngoài: "Ai đấy?"Nhân viên công tác đang tìm móc khóa nghe thấy giọng nói thì lập tức dừng động tác lại."Ấy...!Bên trong có người à?""Ừm.
Tôi đang nghỉ ngơi, không muốn bị quấy rầy." Tô Trạch Phong đè nén giọng nói.Thế nhưng ở nhân viên ở đây đều là người lâu năm.
Nghe giọng nói của Tô Trạch Phong, lại còn ở trong trường hợp này, nào còn không rõ cái gì chứ?"Thật xin lỗi, quấy rầy rồi.
Tôi lập tức rời đi." Nói xong, tiếng bước chân của nhân viên công tác dần đi xa..