Phanh! Phanh!Con đường vòng cực kỳ khó đi, toàn bộ địa hình đều là dạng lên lên xuống xuống.
Từ nơi này lái xe qua, thân xe vẫn duy trì trạng thái phập phồng.Hạ Mân ôm Lê Viện, ngón tay mân mê trong hoa huyệt.
Phốc! Phốc! Tiếng nước cứ như vậy bị lấn áp bởi tiếng sốc xe.Lê Viện hôn lên môi mỏng của Hạ Mân, hô hấp tăng thêm, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng ư ử như mèo con.Một căn côn thịt thật lớn đỉnh trên cúc huyệt, hoa huyệt bị ngón tay hắn lấp đầy, cúc huyệt lại chịu lửa nóng từ côn thịt như hổ rình mồi.“Mân, cho em.” Lê Viện xoắn eo thon nhỏ.
“Thật là khó chịu…”Con ngươi Hạ Mân thâm thúy u ám, tựa như chuẩn bị săn thú.Hắn không vội vã động thủ, mà là dùng ngón tay cắm vào càng sâu.“Anh không phải đang hầu hạ em sao? Nhìn tiểu huyệt em cắn ngón tay của anh chặt bao nhiêu này, luyến tiếc nó rời khỏi.”“Không cần! Em muốn côn thịt lớn của anh.
Ngón tay quá nhỏ.” Lê Viện không chút xấu hổ nói: “Anh không cho em, em tìm anh Lam Thành cho em.”Ý cười trên mặt Hạ Mân biến mất.
Hắn nảy sinh ác độc vén váy cô lên, vạch ra quần lót, đẩy ngã cả người cô sang bên cạnh.Cúi đầu xuống, há mồm ngậm lấy tiểu huyệt mỹ vị kia.“A… Mân…”Lê Viện thế nào cũng không nghĩ tới Hạ Mân dùng chiêu này.
Hoa huyệt vốn dĩ đã bị hắn cắm vô cùng mẫn cảm, lại dùng miệng liếm mút nó, kích thích đến cả ngón chân cô đều thoải mái.“Còn muốn hắn hay không? Hử?”“Từ bỏ, từ bỏ.
Mân, em chỉ muốn anh… Cho em… A…”“Tô Trạch Phong không đút no em à? Nhìn bộ dáng em nứng, thật là muốn dập.” Tưởng tượng đến chuyện Tô Trạch Phong làm chuyện hoang đường với cô trong phòng nghỉ, trong lòng hắn càng tức giận.Lê Viện nắm lấy tóc Hạ Mân, trong miệng phát ra âm thanh ưm a.Hạ Mân vươn đầu lưỡi tiến vào tiểu huyệt Lê Viện.“A…”Nghe thấy giọng cô, Hạ Mân hút càng ra sức.Không bao lâu sau, một dòng dâm dịch phun ra, chảy vào trong miệng Hạ Mân.“Đừng ăn… Dơ…”Hạ Mân không nghe theo, tiếp tục ăn dâm dịch.“Một chút cũng không dơ, ngọt giống như Lâm Lâm.”“Mân…”.