Xuyên Nhanh Nữ Phụ Và Phản Diện Là Cặp Trời Sinh



Lúc này Ngu Kiều đang hồi tưởng lại những điều mình đã gặp trong khoảng thời gian vừa qua.

Cô chỉ cảm thấy mọi chuyện như một giấc chiêm bao đầy chóng vánh.

Đầu tiên Ngu Kiều vì không muốn kết hôn nên đã bị ba mẹ lừa gạt, vịn cớ bị bệnh cấp tính gọi cô về từ một nơi xa xôi ngàn dặm để xem mắt với người ta.

Xem mắt cũng được, cô vốn định gặp mặt người ta một lần cho có rồi qua loa gạt ba mẹ cho xong chuyện.

Nhưng ai ngờ lần xem mắt này lại gieo một mầm họa xuống cho cô.

Chàng thanh niên vừa đẹp trai lại tài giỏi, điều kiện khá giả, có tầm nhìn cao, kén cá chọn canh, tương lai rộng mở trong lời của mẹ và dì út lại chọn trúng đóa hoa xinh đẹp là Ngu Kiều, hoàn toàn phớt lời ẩn ý từ chối khéo trong câu nói của cô.

Sau hôm xem mắt, anh ta đã dẫn hết cô dì chú thím trong gia đình mình đến nhà cô bàn chuyện đính hôn, còn bảo bàn bạc lại về số lượng sính lễ.

Vì thế, Ngu Kiều đã bị dọa cho hoảng hồn, cấp tốc mua vé ngay trong đêm và chuồn về thành phố nơi mình đang làm việc.

Nhưng dù cô đã cố gắng trốn tránh cũng không tài nào thoát khỏi kiếp nạn lần này.

Chỉ ba hôm trôi qua, anh chàng điển trai, giàu có và tài giỏi đó ôm bó hoa hồng xuất hiện bên dưới công ty của cô.

Anh ta mang theo nến đến nơi, rải những cánh hoa đỏ thắm xung quanh, thổ lộ bày tỏ tình cảm chứa chan của mình bằng những câu mùi mẫn, sến rện.

Cách thức tỏ tình gớm phát ói này khiến Ngu Kiều ước gì mình có thể chuyển đến sống ở thành phố khác ngay lập tức.

Nhưng dù Ngu Kiều có từ chối thế nào đi chăng nữa, anh chàng điển trai và tài giỏi kia như nghe không hiểu tiếng người, hoàn toàn không tin Ngu Kiều không có cảm giác rung động gì với anh ta.

Dù sao anh ta cũng là một người đẹp trai, xuất chúng đến thế cơ mà.


Lạt mềm buộc chặt, chắc chắn đây là chiêu lạt mềm buộc chặt.

Người ta là con gái nên hơi rụt rè, hơn nữa còn khá tự ti về mình.

Tự ti cũng được, ai bảo điều kiện của anh ta cao chót vót thế đâu.

Ban đầu Ngu Kiều cũng muốn giải thích rõ ràng, cặn kẽ với anh ta nhưng vừa nghe anh ta nói vậy, suýt nữa cô đã hất thẳng cốc cà phê trong tay vào gương mặt tự tin thái quá ở đối diện mình.

Tiếc thay từ bé đến lớn, Ngu Kiều luôn có một thói xấu quái đản.

Ngoài người cực kỳ thân quen với mình ra, cô thường dễ đỏ mặt khi nói chuyện nhiều với người khác.

Mỗi lần cô bắt đầu sốt ruột hay nổi giận đều không kiềm chế được khiến nước mắt chực trào trong khóe mắt.

Chính thói xấu này đã khiến cô hoàn toàn mất khí thế khi tranh cãi với người khác, không bị người ta mắng là trà xanh đã may lắm rồi.

Nhưng chỉ có đám bạn cùng phòng của cô, những người bạn thân thiết nhất với cô suốt bốn năm đại học dài đằng đẵng mới biết Ngu Kiều là người thế nào.

Bề ngoài trông cô giống hệt cô tiên xinh đẹp, hiền dịu, nết na nhưng bản chất lại là vua háo sắc, thích chửi bậy trong lòng.

Đừng thấy bề ngoài cô chững chạc mà lầm, thật ra cô rất giỏi giả vờ giả vịt, lại có thể thầm mắng bạn vuốt mặt không kịp.

Ngu Kiều là người hay nói bậy chửi tục nhất trong ký túc xá, thế nhưng do phản ứng chậm chạp của cô đã khiến người ngoài tưởng cô là một cô tiên nhỏ ngoan ngoãn, xinh xắn và không dính khói bụi hồng trần.

Nhưng thật ra, há há há!

Cũng nhờ thói xấu đó đã khiến anh chàng xem mắt nọ nhất quyết cho rằng cô có tình cảm với anh ta.

Anh ta còn khen cô đơn giản thuần khiết, ban đầu thấy cô xinh đẹp nhường này anh ta còn tưởng cô không ngoan ngoãn, ai ngờ bây giờ dáng vẻ thẹn thùng của cô trông giống hệt người vợ hiền, mẹ đảm.


Anh mới là vợ hiền mẹ đảm, cả nhà anh mới là vợ hiền mẹ đảm.

Ngu Kiều đỏ mặt, nước mắt rưng rưng, thầm mắng trong lòng.

Cuối cùng cô bó tay hết cách, nếu đã không dây vào được thì cô đành trốn vậy.

Bỏ mặc sự thúc giục của ba mẹ, Ngu Kiều bèn xin nghỉ việc, định ra ngoài lượn vài vòng cho thư thả, ai ngờ có người tiết lộ tin tức cho anh chàng xem mắt hôm nọ.

Ngày làm việc cuối cùng, anh ta tìm đến tận công ty của Ngu Kiều khiến cô hoảng hốt đến độ nhanh chóng ôm lấy đồ đạc của mình, chạy vội xuống cầu thang.

Trong cầu thang tối om, Ngu Kiều mang giày cao gót, ôm cả đống đồ đạc chất đầy trong lòng chạy băng băng, mới sơ sảy chút thôi bỗng huỵch một tiếng, cô lăn từ trên cầu thang xuống dưới.

Sau đó xuyên không đến nơi này.

Đúng, xuyên không.

Vừa tỉnh dậy, trông thấy tiểu nha hoàn áo trắng để đầu kiểu song nha kế, chóp mũi thì đỏ ửng, thảng thốt nhào về phía giường của nàng: “Tiểu nương tử, cuối cùng người cũng đã tỉnh rồi.” Lúc nghe thấy lời thoại kinh điển này, Ngu Kiều biết, mình đã xuyên không rồi.

Nhưng hoàn cảnh xuyên không của nàng hoàn toàn khác với những truyện xuyên không Mary Sue mà nàng đã đọc lúc tuổi trẻ vô tri, nữ chính vừa xuyên qua đã khiến khắp nơi chấn động, nam nhân trên đời đều yêu mình, hoàn toàn không giống nàng chút nào.

Tiểu nha hoàn áo trắng vừa nói xong lời thoại kinh điển thì lập tức tiến lên nắm lấy tay nàng, mặt mày trắng bệch, run rẩy nói: “Nương tử, thành phá rồi, quân Tần đã xông tới, chúng ta phải trốn vào tầng hầm ngay thôi, nếu không thì…”

Sau một ngày đêm hỗn loạn, Ngu Kiều bị mất một chiếc giày, đầu óc mơ hồ, vất vả lắm nàng mới hỏi han được một ít tin tức từ miệng tiểu nha hoàn kia, chưa kịp kinh ngạc thì cửa tầng hầm đen ngòm đã bị người nào đó bên trên kéo ra.

Kế đến những tia nắng chói chang và tiếng hò reo vui mừng bất ngờ ập đến.

“Tìm thấy rồi! Ở đây, nữ nhi của Ngu Bất Lỗ ở đây.


Mau dâng nàng ta cho sát thần kia, mau lên.”

Thế là trong tiếng kêu khóc và cầu xin của tiểu nha hoàn Thanh La, Ngu Kiều lại một lần nữa bị đưa đến Hoàng cung, gia nhập vào nhóm mỹ nhân sắc nước hương trời, khóc lóc ỉ ôi, quỳ mọp khắp nơi trong tòa cung điện nguy nga lộng lẫy.

Ngu Kiều không khóc, không phải nàng không sợ.

Mà lúc này nàng hít thở không thông, rất nhiều bóng đen xuất hiện trước tầm mắt, bên tai cứ ù ù mãi không ngừng.

Nhờ vậy nàng mới phát hiện cơ thể này của mình quá yếu ớt, khó trách dù trong sử sách hay trên phim truyền hình thì nhân vật Ngu Kiều cũng đều ngỏm sớm.

Đúng vậy, sử sách và phim truyền hình.

Sau khi hỏi một số chuyện từ tiểu nha đầu Thanh La, Ngu Kiều mới biết nàng không chỉ xuyên không bình thường, mà có lẽ nàng đã xuyên đến Nam Sở, một quốc gia đang rơi vào tình trạng diệt quốc vào một ngàn năm về trước.

Xuất thân của cơ thể này rất tốt, là nữ nhi của danh tướng Nam Sở Ngu Bất Lỗ, quý nữ danh gia vọng tộc danh xứng với thực.

Nhưng đó chỉ là quá khứ, hiện giờ cả Nam Sở đã diệt vong, một quý nữ danh môn như nàng còn không có nổi một thỏi vàng.

May mắn Ngu Bất Lỗ, cha ruột trên danh nghĩa của nàng đang lãnh binh đánh trận ngoài sa trường, có rất nhiều thủ hạ, ông ấy còn là người yêu thương nữ nhi hơn mạng sống của mình, dù ai muốn ra tay với nàng cũng đều phải cân đo đong đếm một phen.

Tiếc thay, cô nương họ Ngu tên Kiều giống nàng chỉ là nữ phụ tô điểm cho những câu chuyện huyền thoại của người khác.

Dù là sử sách hay trong bộ phim xoay quanh nữ chính mà nàng vừa xem không lâu trước đó, Ngu Kiều cũng chỉ là nữ phụ ốm yếu, đoản mệnh và chỉ biết lao đầu vào tình yêu.

Ngu Kiều đang thầm nghĩ những chuyện này, hòng muốn xoa dịu sự khó chịu trong cơ thể.

Có điều cuối cùng nàng không chống đỡ nổi nữa, vốn đã chẳng thể quỳ thẳng thớm bất ngờ lảo đảo, ngã sang một bên.

Đúng lúc này, một bàn tay trắng thuần vươn ra, cố sức đỡ lấy Ngu Kiều loạng choạng sắp ngã.

Nàng cảm kích vội quay đầu sang nhìn là ai, suýt nữa ngơ ngẩn vì gương mặt quá đỗi xinh đẹp, thanh tao của đối phương rồi.

Chỉ thấy nữ tử quỳ gối cách nàng chừng hai bước chân, khoác trên người bộ y phục màu lam, trên cổ áo và ống tay áo đều thêu hoa lan trang trí.


Hàng mày đen nhánh của nàng ấy hơi nhíu lại, đôi môi đỏ thắm nhẹ nhàng nhếch lên, cặp mắt trong veo hiện lên vẻ do dự.

Cho đến khi bắt gặp cái nhìn cảm kích của Ngu Kiều, lúc này nàng ấy mới nâng tay lên, lấy một lọ sức ra khỏi ngực, ngập ngừng giây lát mới đưa nó đến trước mặt Ngu Kiều.

“Đây là Ngọc Tham hoàn, trong đó còn tận mấy viên.

Nếu ngươi cảm thấy không khỏe thì hãy ngậm lấy một viên, ít ra nó sẽ làm cho người cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”

Mỹ nhân không chỉ đẹp người mà giọng nói cũng như tiếng oanh vàng.

Một người đam mê sắc đẹp như Ngu Kiều lập tức thích mỹ nhân tuyệt sắc nhường này, nếu nàng là nhân vật mà người chơi phải chinh phục*, có lẽ bây giờ trên đỉnh đầu nàng đã xuất hiện độ thiện cảm +5, +10 mất rồi.

*Hay còn gọi là ‘công lược’, thể loại gồm có người chơi và hệ thống, sau đó hệ thống sẽ dẫn bạn qua các thế giới (không gian khác nhau) với những nhiệm vụ nhất định, trong số đó không thể thiếu nhiệm vụ công lược/chinh phục được nhân vật trong thế giới đó để đẩy mạnh và phát triển tình tiết, tích lũy điểm số.

Lúc Ngu Kiều đang ngẩn ngơ, nữ tử áo lam thấy nàng mãi không chịu chìa tay ra lấy thì tưởng nàng chê đồ vật của mình.

Suy cho cùng từ đó đến giờ hai người không hợp nhau, không không, nói đúng hơn là Ngu Kiều đơn phương ghét nàng ấy.

Nếu không vì bó tay hết cách, nàng ấy cũng không…

Nữ tử áo lam lòng tốt của mình bị đáp lại bằng một gáo nước lạnh thì nhíu mày, vừa định cất lọ sức trắng về thì đã thấy Ngu Kiều vươn tay ra, ngẩng đầu nhoẻn miệng cười tươi tắn với mình.

Trước giờ mỹ nhân áo lam chưa từng nhìn thấy Ngu Kiều, người luôn cộc cằn, cáu kỉnh với mình mỉm cười dịu dàng đến vậy, do đó nàng ấy vô cùng kinh ngạc đến độ ngơ ngác một lúc lâu.

Xưa giờ nàng ấy biết Ngu Kiều là một mỹ nhân tuyệt sắc, nếu không đám người kia cũng không cần phải tìm Ngu Kiều, đưa nàng và nàng ấy đến điện Hàm Hương, sử dụng nhan sắc khuynh thành của mình mê hoặc quân vương.

Thế mà không ngờ đối phương chỉ mặc mỗi chiếc váy dài thuần trắng tinh, mái tóc đen dài óng ả không chải lên mà xõa tung ở sau gáy.

Gương mặt nhỏ xinh cỡ chừng bàn tay, trắng bệch như tờ giấy vì vấn đề sức khỏe, cả người không đeo bất cứ một món trang sức nào, chỉ có mỗi hai màu đen và trắng.

Nhưng cũng hai sắc thái đối lập đó được phóng đại trên người nàng, vô tình tôn lên nét đẹp không thể diễn tả thành lời, toàn thân toát lên vẻ khiến người ta phải choáng ngợp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận