Xuyên Nhanh Nữ Phụ Và Phản Diện Là Cặp Trời Sinh



Đại phu Tuân Ương tiện tay để lại một lọ Kim Sang dược tốt nhất rồi ngáp dài, đi theo Triệu Hữu rời khỏi xe ngựa của Kỳ Ân và Ngu Kiều.

Trước khi xuống xe hắn ta còn lẩm bẩm: “Cứ tưởng là có chuyện gì nữa cơ, làm lão phu sợ tới mức suýt nữa thì phát bệnh tim đấy…”

Ngu Kiều đang cúi đầu nhìn ngón tay đã cầm máu của mình, nghe thấy lời này, khuôn mặng nàng đỏ bừng cả lên.

Xe ngựa lần thứ hai chìm vào yên lặng.

Nhưng chỉ yên lặng được một lúc mà thôi, ngay sau đó một hồi âm thanh loạt xoạt của vài vóc ma sát nhau vang lên, truyền vào tai Ngu Kiều.

Ngu Kiều thậm chí còn chưa ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra âm thanh, một đôi tay to lớn trắng trẻo như ngọc đã xuất hiện trong tầm mắt, duỗi đến cầm lấy tay nàng.

Cảm giác lạnh lẽo khiến Ngu Kiều vô thức mà rụt bàn tay lại, nhưng đôi tay nàng vẫn bị người kia nhẹ nhàng nắm chặt.

“Đừng nhúc nhích.”

Giọng nói dịu dàng của nam nhân vang lên.

Ngu Kiều ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt của Kỳ Ân như được bao phủ bởi ánh sáng dịu nhẹ lấp lánh.

Bây giờ hắn đang vừa cẩn thận xem xét vết thương trên ngón tay nàng, vừa mở nắp lọ Kim Sang dược kia, ghé mắt sát vào một chút rồi bắt đầu bôi thuốc cho nàng.

Thuốc chạm vào chỗ vết thương hở làm Ngu Kiều cảm thấy vừa xót vừa ngứa, nàng không kìm được khẽ xuýt xoa một tiếng.

Nghe thế, Kỳ Ân lập tức dừng mọi động tác, hắn nhíu mày nhìn nàng: “Đau lắm sao?”

Thấy hắn hỏi vậy, Ngu Kiều ngẩng đầu, chưa kịp trả lời, Kỳ Ân đã rũ mắt nói: “Cô sẽ làm nhẹ, nàng chịu đựng một chút, sắp xong rồi.”

“Ừm…”

Ngu Kiều ngoan ngoãn ừm một tiếng nhỏ, sau đó nàng trợn tròn mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin tưởng.

Bởi vì nàng nhìn thấy Kỳ Ân không chỉ bôi thuốc nhẹ nhàng hơn, mà thậm chí sau khi bôi thuốc xong, hắn còn cúi đầu thổi nhẹ lên ngón tay nàng.

Hơi thở ấm ấm lại pha chút lạnh lạnh đó khiến cho người ngây ngô chưa bao giờ thân cận với khác giới như Ngu Kiều phải nín thở, ngón chân nàng co quắp, cả người cứng đờ, trong thoáng chốc ngay cả câu ngứa đã đến bên miệng rồi cũng quên đi mất.

Nàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt Kỳ Ân đang gần trong gang tấc, mũi Ngu Kiều còn có thể ngửi được mùi hương hơi đăng đắng của thảo dược vấn vương trên người hắn.

Nam tử thì vẫn tỏ ra rất tự nhiên, hắn thổi xong ngón tay cho Ngu Kiều thì từ từ buông lỏng ngón tay nàng.

Kỳ Ân vừa chầm chậm thu dọn đồ vật trên trường kỷ như Kim Sang dược, vừa liếc nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài cửa sổ, sau đó lại nhìn khuôn mặt Ngu Kiều.

“Giờ cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.

Đừng để quá giấc, nếu không ngày mai sẽ cảm thấy mệt mỏi…”

Nghe câu nói quan tâm như vậy, rồi lại nhìn khuôn mặt như tượng tạc của Kỳ Ân, độ ấm nơi ngón tay Ngu Kiều ban nãy được hắn nhẹ nhàng thổi lên không hạ xuống được, mà còn càng lúc càng tràn lan.


Tràn làn đến mức cả khuôn mặt của nữ tử lại bắt đầu nóng bỏng, lại gợi lên bản tính vốn có của nàng…

Đừng mà, ta không muốn ngủ, chỉ muốn ngủ với ca ca.

Chỉ một câu này đã khiến tay của Kỳ Ân hơi run rẩy.

Lọ Kim Sang dược trong tay hắn ngay lập tức rơi xuống sàn nhà, kêu lạch cạch lăn xuống chân Ngu Kiều.

Kỳ Ân bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt như giếng sâu không đáy.

Mà Ngu Kiều vừa mới thầm nghĩ mấy câu khiêu khích xong, lại thấy Kỳ Ân nhìn về phía nàng thì có tật giật mình.

Bên ngoài thì nàng lộ ra vẻ mặt vô tội, thuần khiết để đối diện Kỳ Ân, bên trong thì Ngu Kiều lại từ chối thừa nhận cái người vừa suy nghĩ những thứ trẻ em không nên nhìn là nàng.

Vẻ mặt phải bình tĩnh không được hoảng, đúng rồi, cứ như thế, một tiểu tiên nữ trong như băng sáng như ngọc giống mình thì sao có thể nghĩ đến chuyện xấu hổ như thế được.

Huống chi…

Dường như nghĩ tới điều gì, Ngu Kiều cúi gằm xuống.

Có nghĩ nhiều cũng vô dụng thôi, bao nhiêu ngày qua, một đại mỹ nhân xinh đẹp như hoa là nàng lại cùng một nam tử tràn đầy tinh lực cùng ra cùng vào, cùng ăn củng ở cùng ngủ, chưa bao giờ tách rời, vậy mà ngay cả một cái ôm ám muội đối phương cũng không cho.

Cho nên nàng có đầy đủ lý do để nghi ngờ rằng, Kỳ Ân không…

“Ha.”

Chữ “được” còn chưa dứt câu, một tiếng cười lạnh chợt vang lên giữa bầu không khí yên tĩnh.

Ngu Kiều nghe thế thì giật nảy mình, nàng lén lút ngẩng đầu liếc nhìn Kỳ Ân một cái, thấy hắn chỉ đang nhặt lọ Kim Sang dược đang rơi trên mặt đất, không hề nhìn về phía nàng, lúc này Ngu Kiều mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Bây giờ Ngu Kiều không chỉ nghi ngờ Kỳ Ân không có dục vọng nơi trần thế, mà nàng còn càng hoài nghi rằng hắn mắc phải căn bệnh gì không tiện nói ra, nếu không thì sao hắn lại đột nhiên cười lạnh “ha” một tiếng.

Ha, ha, ha…

Nàng không bắt chước được.

“Ha.”

Đấy nghe đi, lại cười rồi.

Ngu Kiều lộ vẻ quả nhiên là như vậy.

Kỳ Ân: “…”

Nam tử ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Ngu Kiều.

Lúc này nàng ngồi rất gần hắn, đang suy nghĩ linh tinh cực kì vui vẻ.

Kỳ Ân nhìn nàng một cái, rồi bỗng duỗi một tay ra, kéo nàng vào trong lòng mình.


Ngu Kiều bị bất ngờ, khẽ kinh hô, nàng ngẩng phắt đầu lên thì cảm thấy một thứ gì đó lạnh lẽo xẹt qua gò má bên phải của mình.

Ngu Kiều vội vàng giơ tay bưng kín má phải của mình, trợn tròn mắt nhìn Kỳ Ân với vẻ mặt khó tin.

Khoảng cách giữa hai người bọn họ gần đến mức hơi thở giữa họ cũng trở nên hòa quyện.

Kỳ Ân biết người trong lòng mình trước nay vô cùng nhát gan, cho nên ban đầu hắn chỉ định dọa nàng một chút mà thôi.

Nhưng khi hắn thấy nàng lấy tay bụm má, mắt tròn trợn to, hương thơm ngọt ngào trên người nàng lại càng trở nên nồng nàn hơn, quẩn quanh nơi chóp mũi hắn.

Hơi thở của Kỳ Ân chỉ trong chớp mắt đã trở nên rối loạn, đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch, đầu hơi cúi thấp xuống.

Cửa xe bên cạnh bỗng nhiên bị người bên ngoài nhẹ nhàng gõ.

“Bệ hạ…”

Một giọng nam cung kính vang lên.



Kỳ Ân vừa bước xuống xe ngựa thì Ngu Kiều đã vội dùng một tay bưng lấy khuôn mặt đang nóng ran, một tay còn lại thì nàng ấn lên lồng ngực đang thình thịch như trống dồn của mình.

Xong rồi, tiêu rồi, tèo rồi, tự chủ của mình là được làm bằng giấy hay sao?

Vừa nãy chỉ thiếu một chút nữa thôi là môi kề môi rồi, quả thật là không ổn.

Tất cả đều là do khuôn mặt của Kỳ Ân đối với một đứa háo sắc như nàng thì quá chí mạng, huống chi hắn còn đối tốt với nàng.

Ngu Kiều ngờ rằng, tương lai nàng rất có khả năng là không chạy thoát được số mệnh phải làm quả phụ này rồi.

Để hình dung tình trạng của nàng, thì chỉ cần một chữ “thảm” thôi là đủ!

Ầy!

Cùng lúc đó, sau khi nghe Mặc vệ báo cáo Văn Nhân Vô Kỵ ngã xuống vách núi, cho đến bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm được thi thể của hắn ta, Kỳ Ân không cảm thấy quá kinh ngạc.

Dù sao thì thông qua Ngu Kiều, hắn cũng đã biết rằng kẻ được làm… nam chính như Văn Nhân Vô Kỵ sẽ có khí vận rất lớn, có thể nói là con ruột của ông trời rồi, nếu không thì sao bao nhiêu lần bị hắn đuổi giết, lần nào hắn ta cũng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, chắc hẳn lần này cũng không phải là ngoại lệ.

Như vậy thì… sau này để hắn nhìn xem, Văn Nhân Vô Kỵ có thể trốn được đến khi nào.

Con cưng của trời liệu có vận may lớn hay không?

Vậy thì hắn sẽ giết hắn ta đến mức trời cũng không cứu được!

Uỳnh uỳnh!


Một tiếng sấm dậy nơi đất bằng, Kỳ Ân nhẹ nhàng liếc nhìn lên không trung tối đen như mực một cái, thế rồi hắn bước lên xe ngựa.

Ngay khi vừa mở cửa xe ngựa ra, nam tử vừa ngẩng đầu đã thấy Ngu Kiều đang ngủ say, ngay cả tiếng sấm đang ầm vang bên ngoài cũng không hề ảnh hưởng gì tới nàng.

Thấy thế, Kỳ Ân khẽ bật cười.

Vào phòng trong, dưới ánh đèn dìu dịu, Kỳ Ân ngắm nhìn Ngu Kiều một lát, hắn thấy nàng xoay người, khiến cho một lọn tóc nhỏ nghịch ngợm dính lên gương mặt.

Nam tử lập tức lặng lẽ đứng dậy, giơ tay vén lọn tóc đó ra sau đầu, trong lòng hắn cũng không tự chủ được mà nhớ tới tiếng lòng của nàng, nàng không muốn sống chung với hắn.

Bàn tay của Kỳ Ân hơi khựng lại, hắn bình tĩnh nhìn khuôn mặt đang chìm trong mộng đẹp của Ngu Kiều, bỗng trong mắt nảy sinh tà khí, khóe miệng hắn hơi hơi nhếch lên.

Nhưng mà làm sao đây?

Ngoài hắn ra thì Kỳ Ân không thể tưởng tượng được cảnh thượng nàng sẽ đứng bên một nam tử xa lạ nào khác, thậm chí còn đối xử với hắn ta như với hắn, cười duyên, làm nũng, lấy lòng, trêu chọc.

Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh đó, hắn đã muốn…

Nét đỏ đậm trong mắt nam tử bỗng nhiên tràn lan.

Cho nên, cho dù nàng có không muốn đến thế nào, hắn cũng sẽ bắt nàng phải ở bên cạnh hắn, không, như vậy còn chưa đủ…

Kỳ Ân nhớ tới những lời nói như chém đinh chặt sắt của nàng khi nàng rút quẻ bói, hắn muốn trong lòng nàng có hắn, hắn muốn nàng không thể rời khỏi hắn.

Cho dù hắn không sống lâu đúng như lời của nàng thì hắn cũng muốn nàng cùng hắn xuống hoàng tuyền!

Lúc này, Ngu Kiều đang ngủ ngon bỗng nhiên cảm thấy cả người mình lạnh lẽo, nàng giơ tay kéo một thứ gần mình đắp lên người theo bản năng.

Nhưng không ngờ rằng “chăn bông” đó quá nặng, đè lên người khiến nàng không thể thở nổi.

Thế là Ngu Kiều mới lẩm bẩm gì đó, rồi dùng tay hất “chăn bông” văng ra.

Kỳ Ân vừa bị Ngu Kiều đột nhiên kéo xuống ôm chặt lấy, sau đó lại đẩy ra, suýt nữa thì đập đầu vào tường: “…”



Một đêm ngủ ngon.

Ngu Kiều còn chưa mở mắt ra, nhưng theo bản năng đã muốn vươn vai một cái.

Ngay sau đó nàng lại nghĩ đến việc trong buồng xe không chỉ có một mình nàng, vậy là nàng vội vàng thu tay lại, rồi nhìn về hướng bên cạnh.

Ngu Kiều nhìn không thấy ai thì nụ cười dịu dàng trên mặt bỗng chốc biến mất.

Không, người kia đâu rồi?

Trượng phu cao lớn, vừa đẹp trai vừa lạnh lùng lại nhiều tiền của nàng đâu rồi?

Ngu Kiều ngơ ngác xuống xe ngựa, nàng còn chưa kịp mở miệng hỏi Kỳ Ân đang ở nơi nào thì tầm mắt đã bị thu hút bởi một con dê nướng nguyên con đang lách tách chảy mỡ cách đó không xa.

Không ổn, mới trưa trầy trưa trật đã ăn thứ đầy dầu mỡ như vậy sao?

Khẩu vị của trượng phu thân yêu có phải mặn quá rồi không?

Hơn nữa chẳng phải hắn đã ra mệnh lệnh rất rõ ràng về việc cấm không cho nàng ăn cái này rồi sao?

Chính lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng Ngu Kiều.


“Tỉnh rồi à? Bọn Triệu Hữu đã chuẩn bị xong những thứ để rửa mặt đánh răng rồi, nàng vào rửa mặt đánh răng trước đi.”

Ngu Kiều được một tiểu cung nữ ngoan ngoãn dẫn đi rửa mặt chải đầu.

Sau khi nàng ra khỏi trướng bồng, Ngu Kiều bị Kỳ Ân kéo đến ngồi trước con dê nướng nguyên con kia, rồi bị hắn đặt vào trong tay một bát lớn đựng thứ nước gì đó đen thui, còn tỏa ra mùi đăng đắng của thuốc Đông y, rồi hắn lại nhét vào tay nàng một bát nhỏ có những miếng thịt dê thơm ngào ngạt.

“Chẳng phải nàng vẫn luôn muốn ăn thịt dê nướng đó sao? Ăn đi.”

Kỳ Ân nói.

Đây chính là phương pháp mà hắn đã vắt óc suy nghĩ suốt một đêm qua.

Nếu Ngu Kiều mềm lòng trước việc người khác đối xử tốt với này thì Kỳ Ân sẽ dùng mọi cách để thương yêu chăm sóc nàng, khiến cho sau này nàng cũng không thể rời khỏi hắn, chỉ có thể ở bên cạnh hắn mãi mãi.

Chẳng qua từ trước tới nay, Kỳ Ân chưa bao giờ đối xử tốt với người khác, cũng không hiểu được như thế nào là chăm sóc yêu thương, cho nên hắn phải suy nghĩ rất lâu, cảm thấy cứ để cho Ngu Kiều muốn ăn gì cũng được, muốn chơi gì cũng được, chính là đối xử tốt với nàng.

Muốn ăn dê nướng nguyên con cũng không có vấn đề gì hết, chỉ là…

“Trước khi ăn thì nàng uống bát thuốc này trước.

Cô bảo Tuân Ương khi nấu thuốc hạ sốt thì cho nhiều hoàng liên hơn một chút, như vậy thì nàng sẽ không bị nhiệt miệng.”

Kỳ Ân giải thích.

Nghe thế, Ngu Kiều chầm chậm xoay cổ nhìn Kỳ Ân một lúc lâu, sau đó nàng kinh hãi phát hiện những gì hắn nói đều là thật.

Cứ vậy để nàng vừa uống thuốc Trung, vừa ăn thịt nướng.

Không, Kỳ Ân không phải là người hiện đại mà, tại sao hắn lại am hiểu về đạo dưỡng sinh tự gạt mình gạt người của giới trẻ hiện nay vậy?

Như này còn kinh khủng hơn cả việc vừa thức đêm vừa uống cẩu kỷ nữa cơ!

Còn cho nhiều hoàng liên hơn!

“Uống đi.”

Tiếng thúc giục như tiếng ma quỷ vang lên bên tai.

“Hu hu.”

“Sao nàng lại khóc?”

“Thiếp chỉ là cảm động quá mà thôi… Bệ hạ, đối xử tốt, với thiếp quá…”

Ngu Kiều nước mắt rưng rưng, cứ như thật sự cảm động khôn tả vậy.

Kỳ Ân thấy thế thì cho rằng nước cờ này đã đi đúng rồi, nhưng khóe miệng của hắn còn chưa kịp nhếch lên, thì chợt nghe…

Kỳ Ân!

Ngươi hại chết ta rồi!

Cho dù có làm quỷ ta cũng sẽ không tha cho ngươi đâu!!!

Kỳ Ân: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận