Xuyên Nhanh Nữ Phụ Và Phản Diện Là Cặp Trời Sinh



Kỳ Ân là đồ con heo ngốc nghếch siêu to khổng lồ!

Nàng thầm mắng câu này trong lòng, sau đó quan sát gương mặt của Kỳ Ân thật kỹ, tập trung đến mức không dám chớp mắt lấy một lần nhằm tránh bỏ sót bất cứ thay đổi nào dù là nhỏ nhất trên biểu cảm của đối phương.

Tuy nhiên, vẻ mặt của hắn vẫn không đổi là không đổi.

Nàng đã mắng hắn trong lòng hết lần này đến lần khác mà biểu cảm của đối phương vẫn cực kỳ tự nhiên đến mức không còn gì tự nhiên hơn nữa.

Điều đó làm cho mối lo âu trong lòng Ngu Kiều giảm đi đáng kể.

Lẽ nào chỉ là trùng hợp thật? Biết đâu trên đời không có khả năng đọc suy nghĩ thần kỳ này thì sao? Chắc hẳn là vậy rồi, bởi vì nếu như hắn có thể đọc được suy nghĩ của nàng thì hắn đã nghe rõ mười mươi mấy cái trò mà nàng tự biên tự diễn trong đầu suốt thời gian qua còn gì? Giả sử điều đó xảy ra thật thì có khi nàng sẽ xấu hổ đến mức phải đăng xuất khỏi hành tinh này mới được quá.

Dù gì thì chỉ riêng hình ảnh không biết xấu hổ, không biết ngại là gì giữa hai người thôi là nàng đã tưởng tượng ra không ít lần rồi.

Chà, xem ra Kỳ Ân nói ra được suy nghĩ trong lòng nàng có lẽ chỉ vì...

Ngu Kiều vẽ vòng tròn trên trường kỷ.

Hai người họ tâm đầu ý hợp, thần giao cách cảm, tâm linh tương thông thì sao?

Đọc được những gì Ngu Kiều đang nghĩ, khóe môi Kỳ Ân chợt nhoẻn lên một đường cong rất nhỏ.

Tuy nhiên, khi Ngu Kiều ngẩng đầu nhìn hắn lại, đường cong ấy đã biến mất tăm từ khi nào.

Trong lòng Ngu Kiều cảm thấy vô cùng ngọt ngào, đang có hứng bày trò nũng nịu.

Có thể vì thấy lúc nào Kỳ Ân cũng cầm một quyển sách mà đọc nên lúc này Ngu Kiều nhõng nhẽo hỏi ngay: "Bệ hạ, chàng đang đọc gì vậy? Thiếp đọc cùng chàng được không?"

Nghe vậy, Kỳ Ân quay đầu nhìn nàng.

Thấy nàng cười tít mắt, từ khóe mắt cho đến chân mày đều toát lên sự vui mừng đơn thuần, gương mặt vốn lạnh lùng của Kỳ Ân cũng kìm lòng không đặng mà trở nên nhu hoà hơn theo.

Không lâu sau, hắn đặt quyển sách mà mình đang cầm trên tay xuống, đồng thời dang rộng hai tay về phía Ngu Kiều.

Thấy vậy, cặp mắt Ngu Kiều sáng ngời.

Nàng nhanh nhẹn rướn qua chiếc trường kỷ vắt ngang giữa hai người, sà vào lồng ngực của Kỳ Ân, sau đó điều chỉnh sao cho mình có thể ngồi trong lòng hắn với tư thế thoải mái nhất.

Cùng lúc đó, nàng cũng cầm sẵn ấm giữ nhiệt trong tay.

Đợi Ngu Kiều yên vị, Kỳ Ân mới cầm sách lên lại, vừa ôm Ngu Kiều vừa tiếp tục nghiêm túc đọc và nghiên cứu quyển sách này.

Ngu Kiều cũng đọc cùng hắn.

Đọc được hai trang, nàng mới phát hiện hoá ra đây là một cuốn binh thư.


Có điều nội dung hết sức buồn tẻ, Ngu Kiều ngồi yên đọc được một lúc thì bắt đầu loay hoay trong lòng Kỳ Ân như thể nàng đang khó chịu trong người.

Chưa hết, nàng còn bắt đầu bày trò: "Bệ hạ, bệ hạ, chàng giải thích ý nghĩa câu này cho thiếp được không? Thiếp không rõ lắm..."

Trong lúc nói chuyện, Ngu Kiều chỉ đầu ngón tay thanh mảnh, trắng trẻo của mình lên một câu nói trong sách.

Nghe vậy, Kỳ Ân cúi đầu nhìn nàng, nhếch mép thật lâu.

Không ngờ hắn lại chịu giải thích cho nàng nghe ý nghĩa của câu mà nàng chỉ bừa thật.

Giọng nói của nam nhân đem lại cảm giác mát lạnh, sảng khoái cho người nghe, phảng phất ngọn gió chợt phất lên vào lúc chạng vạng cuối mùa thu.

Rõ ràng ban đầu Ngu Kiều không có hứng thú là bao, nhưng bây giờ nghe hắn giảng giải, nàng lại thấy có vẻ cũng hay ho đấy chứ?

Có điều sự hứng thú ấy chỉ là nhất thời mà thôi, chỉ trong chốc lát, Kỳ Ân đã nhận ra người đang ngồi trong lòng mình gục gà gục gật về đằng trước, nhìn là biết nàng lại ngủ gật nữa rồi.

Bản thân hắn cũng chẳng hiểu tại sao nàng lại hay ngủ gật đến vậy.

Nghĩ tới đây, hắn vô thức xòe tay ra để đo vòng eo của Ngu Kiều, nói chung thì cũng lớn hơn tay hắn một chút.

Nhưng rõ ràng mỗi ngày nàng hết ăn đến nằm ngủ, cũng không cần phải muộn phiền hay ưu sầu về điều gì mà mãi vẫn không thấy nàng béo lên nổi.

Chẳng biết những thứ nàng ăn hằng ngày đi đâu cả rồi.

Kỳ Ân chậm rãi đặt cuốn binh thư trong tay mình xuống, điều chỉnh sao cho Ngu Kiều đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay nằm sấp trong lòng mình.

Vừa nằm xuống, hắn đã nghe nàng lầm bầm câu gì đó nhưng không rõ lắm.

"Kỳ Ân là đồ con heo siêu to..."

Lần này hắn đã nghe rõ rồi.

Nam tử giơ tay lên, định bụng bóp mũi Ngu Kiều để đánh thức nàng như mọi lần trước đây.

Nhưng lúc đầu ngón tay chạm đến chóp mũi nàng, thấy khuôn mặt lúc ngủ đầy bình yên của nàng, Kỳ Ân đổi ý, chỉ cong ngón tay nhéo nhẹ chóp mũi nàng.

Kế đó, hắn giữ nguyên tư thế này, cầm cuốn binh thư bên cạnh lên đọc tiếp.

Sau giấc ngủ say sưa, Ngu Kiều thức dậy, chưa mở mắt mà đã ngửi thấy mùi hương thanh mát tỏa ra từ người Kỳ Ân rồi.

Nàng rón rén mở mắt để thăm dò, phát hiện mình đang nằm trong lồng ngực của đối phương, còn nam tử thì đang khép hờ mắt, thoạt trông hắn đang ngủ.

Ngu Kiều tỉnh cả ngủ, chạm tay lên cằm, ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của đối phương một cách chăm chú.

Cuối cùng, nàng vô thức nhìn xuống dưới, dừng lại ở bờ môi nhạt màu của hắn.


Mềm mại, màu hồng nhạt, có vẻ ngon nhỉ?

Nàng đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào nó trước, thấy hơi mát.

Thấy Kỳ Ân không có phản ứng gì, Ngu Kiều mới lén lút ngồi dậy, cúi đầu toan kề môi mình lên môi Kỳ Ân...

"Cốc cốc."

Song, ngay lúc môi của Ngu Kiều chỉ còn cách đối phương một tấc, đột nhiên có người gõ cửa xe từ phía trước.

Ngu Kiều có tật giật mình, ngay lập tức chọn nằm xuống, vội vã nhắm mắt giả vờ ngủ.

Gần như cùng lúc đó, Kỳ Ân mở mắt.

Hắn vô thức quay đầu, liếc nhìn Ngu Kiều tuy đang nhắm mắt nhưng thực chất đang đảo đồng tử không ngừng ở kế bên, khẽ nhoẻn môi cười.

"Chuyện gì?"

"Bẩm bệ hạ, bên ngoài có tuyết rơi, trời cũng đã sẩm tối, lính trinh sát hồi bẩm từ đây đến Đông Liêu và Sung Châu ở biên giới Nam Sở còn mười lăm dặm lộ trình, La Tướng quân muốn hỏi tối nay đại quân sẽ nghỉ ngơi ở đâu ạ?"

"Sung Châu."

Kỳ Ân trả lời.

"Thưa vâng."

Triệu Hữu tuân lệnh.

Trả lời Triệu Hữu xong, Kỳ Ân quay đầu lại, phát hiện Ngu Kiều - người ban nãy còn giả vờ ngủ - lúc này đã vén rèm trông ra ngoài rồi.

"Dậy rồi à? Bên ngoài đang có tuyết rơi, đừng vén màn xe, bị nhiễm lạnh bây giờ."

"Tuyết rơi thật kìa..."

Giọng nói của Ngu Kiều tràn ngập sự mừng rỡ.

Thật ra cũng không thể trách nàng được.

Ngu Kiều sinh ra và lớn lên ở miền Nam, con gián to bằng ngón cái chạy qua thấy nhiều như cơm bữa, nhưng tuyết thì thật sự vô cùng hiếm hoi.

Không ai hiểu được nỗi khổ của Ngu Kiều.

Nếu không vì thể trạng quá yếu, nếu không sợ sẽ làm xấu hình tượng mỹ nhân tuyệt sắc của nàng trong lòng Kỳ Ân thì nàng đã hào hứng chạy ra ngoài nghịch tuyết rồi.


Đừng hỏi nàng tuyết có gì vui mà nghịch, bởi vì nàng chỉ đơn thuần thích nó mà thôi, đắp người tuyết thì càng vui hơn nữa.

"Muốn xuống xem à?"

Giọng nói của Kỳ Ân chợt cất lên ở sau lưng nàng.

Nghe thấy câu hỏi này, Ngu Kiều quay ngoắt ra sau, đôi mắt sáng long lanh tựa sao trời.

"Được không ạ?"

"Được, nhưng xem một lát thôi, không được ở ngoài quá lâu, nếu không sẽ nhiễm lạnh đấy."

Kỳ Ân dặn dò.

"Chắc chắn rồi!"

Ngu Kiều đồng ý ngay và luôn.

Nhưng đến khi nàng ôm ấm giữ nhiệt xuống xe ngựa thật, Kỳ Ân mới chính thức nghiệm ra một điều, đó là câu "xem một lát" không thể nào chỉ một lát thật được, cả đời cũng sẽ không bao giờ chỉ xem một lát được.

Bởi lẽ người sống ở vùng quê nhỏ bé, đơn sơ chưa được ngắm nhìn, đi thăm thú thành phố lớn thì sẽ luôn hào hứng với trò nghịch tuyết.

Hậu quả của việc nghịch ngợm giữa thời tiết rét buốt bất chấp sức khỏe chính là Ngu Kiều hắt xì liên tục.

Nàng xây xẩm mặt mày, ôm Kỳ Ân, thút thít than vãn khi hắn cố tình ra lệnh Tuân Ương thêm hoàng liên vào bát thuốc trị cảm mạo.

Nàng vừa uống thuốc vừa ăn nói vô lý: "Bệ hạ, chàng chẳng tốt với thiếp chút nào, hu hu! Tất cả là lỗi của chàng, do chàng đòi thiếp xuống nghịch tuyết, thấy thiếp chưa về cũng không thèm gọi.

Giờ thì hay rồi, thiếp bị ốm rồi! Bệ hạ đã chán thiếp, thay lòng rồi chứ gì hu hu hu, thiếp khổ quá đi mà..."

Kỳ Ân: "..."

Mới vừa đặt bát thuốc xuống, Ngu Kiều đã bị nhét một viên mứt hoa quả vào miệng.

Hành động ấy làm tiếng khóc của nàng nín bặt.

Ngu Kiều nhai kẹo, ăn ngon lành.

Nước mắt còn đọng trên hàng mi mà nàng đã mừng rỡ ôm cánh tay của Kỳ Ân: "Bệ hạ, chàng tốt với thiếp nhất trên đời! Thiếp muốn ăn một viên nữa, chỉ một viên nữa thôi! Xin chàng đó, đi mà..."

Thế là hắn đút nàng ăn từ viên này đến viên khác.

Không lâu sau đó, cả hộp gấm nhỏ đựng mứt hoa quả đã hết sạch để dỗ dành Ngu Kiều, sảng khoái đến nỗi nàng ợ ra cả vị ngọt của mứt hoa quả.

Lúc này, thấy hộp đựng mứt hoa quả trống trơn thì Ngu Kiều cũng dừng luôn những lời ngon tiếng ngọt tuôn trào như suối, Kỳ Ân kiểu: "..." Ôi, nữ nhân!

Cũng trong buổi tối ngày hôm đó, đội ngũ hành quân vào Sung Châu.

Nơi này tiếp giáp với Đông Liêu và Ký Châu, cũng là khu vực thường xuyên xảy ra bạo loạn nhất.

Sau khi đến vùng đất mới, đội ngũ nghỉ ngơi một đêm.

Vì bên ngoài đã phủ màu trắng xóa bởi trận tuyết lớn nên Ngu Kiều càng muốn ra ngoài chơi hơn.


Đợi thân thể khỏe hơn rồi, nàng dụ Kỳ Ân dẫn mình ra ngoài ngay.

Ban đầu nơi hai người họ chọn đi dạo cũng khá ổn, đường phố sạch sẽ, bách tính an cư lạc nghiệp, nhưng càng đi về phía Đông thì phố xá càng vắng lặng.

Nếu chỉ có thế thì không có gì để nói, vấn đề là nàng còn thấy vô số cái lán nhỏ bốn mặt hở gió được dựng ở ven đường, hàng tá người dân chỉ đắp y phục rách rưới ngủ ở trong đó, dù nam hay nữ, dù già hay trẻ con cũng có.

Thậm chí, một số người còn đắp đất trên người thay cho chăn, hầu như ai cũng nhắm nghiền mắt.

Nếu tinh mắt thì còn biết họ đang ngủ, ai không biết thì sẽ tưởng...

Vẻ mặt của Ngu Kiều phút chốc trở nên nặng nề.

Có lẽ nhận ra biểu cảm khác lạ trên gương mặt nàng, Kỳ Ân đang đi bên cạnh, nắm tay nàng cũng dừng bước.

Thấy Ngu Kiều nhìn các lán ở ven đường bên kia mãi, hắn giải thích với nàng một cách dửng dưng: "Phần lớn đây đều là bách tính của Sung Châu này, chẳng qua sau chiến tranh, người dân Sung Châu đã bị bọn quý tộc, cường hào cướp ruộng đồng và nhà cửa với lý do Nam Sở đã diệt vong.

Đương nhiên, ai có tiền thì có thể trả tiền để chuộc ruộng điền của mình về sau, còn ai không có tiền thì chỉ còn cách nằm chờ chết ở đây như những người này."

Chiến tranh ở Sung Châu không phải do Kỳ Ân chủ động khơi mào nhằm tiêu diệt Nam Sở ư?

Sao nghe giọng điệu của kẻ này giống như cảnh tượng điêu tàn ở đây không hề liên quan gì tới hắn thế...

Nhưng cũng đúng thôi, bạo quân vẫn hoàn bạo quân, không hung ác, vô nhân đạo thì đâu phải bạo quân?

Trong lịch sử, Kỳ Ân luôn có những hành động tàn bạo như vậy, thuộc kiểu Hoàng đế chỉ biết chăm chăm giết người mà không lo giải quyết hậu quả về sau.

Mặc dù quả thật hắn đã cống hiến rất nhiều trong công cuộc thống nhất Trung Quốc nhưng từ trước đến giờ, cái người này chỉ chú ý đến việc tìm cách đánh chiếm mảnh đất này, sau đó nghĩ cách xâm lược nhiều lãnh thổ hơn nữa mà chưa bao giờ biết chăm lo cho những nơi mà mình đã chiếm đóng, thống trị theo cách nào, rồi phong ai làm người quản lý lão bách tính, hay quan tâm đến cuộc sống của dân chúng.

Đây cũng là lý do tại sao sách lịch sử không đánh giá quá cao về Kỳ Ân.

Chà, có lẽ bản thân hắn cũng không để bụng đến những lời nhận xét kia.

Có điều, sự tàn bạo và cảnh cơ cực, lầm than do hắn gây ra là tiền đề cho Văn Nhân Vô Kỵ thành công lên ngôi về sau.

Vốn dĩ Hoàng đế các thế hệ trước cũng chẳng phải đấng minh quân, những gì họ làm luôn đẩy dân chúng vào cảnh lầm than, chịu biết bao cực khổ.

Chính điều đó đã dẫn tới hệ quả chỉ cần người đăng cơ sau đó nhân từ một chút thôi là bách tính đã đội ơn đội đức rồi.

Sau khi Văn Nhân Vô Kỵ chết, Yến Thanh đã lên làm Thái hậu nhiếp chính.

Trong khoảng thời gian đó, cuộc sống của bách tính mới thực sự được cải thiện, họ mới thực sự được đối xử như con người.

Đúng lúc này, Ngu Kiều nhìn thấy trong một cái lều lán, một đứa trẻ đang thút thít đẩy ông cụ nằm bên cạnh mình.

Nhưng từ đầu đến cuối, ông cụ không trả lời lấy một câu nào, thật lâu sau mới run rẩy giơ tay lên, xoa đầu đứa trẻ.

"Gia gia, cháu đói..."

"Ngoan, ngủ thì sẽ không đói nữa, ngoan..."

Thấy vậy, Ngu Kiều mím chặt môi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận