Kỳ Ân dạo bước dưới ánh trăng trong vắt như nước, nhớ lại những lời mà Tuân Ương đã nói…
“Thuộc hạ xin phép nói rõ một chuyện, biện pháp dẫn cổ trùng nhanh nhất là thông qua nam nữ giao hợp, cộng thêm dùng thuốc của thuộc hạ, chậm nhất ba ngày sẽ giải quyết triệt để Vong Ưu cổ trong người nương nương.
Nhưng…”
“Nhưng đây cũng là một biện pháp khá mạo hiểm.
Huyết cổ cắm rễ trong cơ thể bệ hạ đã lâu nên vô cùng bá đạo, nếu dùng cách đó rất có thể cổ trùng trong cơ thể nương nương sẽ không bị dẫn vào cơ thể bệ hạ mà là Huyết cổ trong người bệ hạ như gặp được món ngon hấp dẫn nhất trên đời, tiến vào trong cơ thể nương nương trước tiên.”
“Hai cổ gặp nhau, nếu tình huống tốt, Huyết cổ sẽ từ từ ăn sạch Vong Ưu cổ bằng tốc độ tằm ăn lá, sau đó tiếp tục ở trong cơ thể nương nương, cho đến khi chúng ta giết chết nguồn gốc huyết mạch phía sau.
Nhưng ngoài ra còn một khả năng có thể xảy ra nữa là cả hai không phân thắng bại, xem thân xác của nương nương là chiến trường, đánh giết phá hoại, đến lúc đó…”
Tuân Ương chưa nói hết nhưng bấy nhiêu cũng đủ để Kỳ Ân tưởng tượng tiếp phần sau.
Hai quân đồ sát, sao còn quan tâm cuối cùng chiến trường sẽ bị phá hủy đến mức nào.
“Như vậy chúng ta chỉ có thể sử dụng biện pháp thứ hai an toàn hơn nhưng cần nhiều thời gian hơn - đó là dùng miệng dẫn.”
“Dùng cách này, mỗi ngày bệ hạ chỉ cần ở cùng nương nương bốn canh giờ, càng nhiều càng tốt, sau đó thì…”
Tuân Ương tỏ vẻ tinh quái, tiếp tục chạm hai ngón cái vào nhau, còn ra sức ấn mạnh vào: “Khụ khụ… Mỗi ngày giữ chừng một khắc là được.
Dùng thêm thuốc của thuộc hạ nữa, chắc Vong Ưu cổ trong cơ thể nương nương sẽ được dẫn vào người bệ hạ trong vòng ba mươi ngày, đến lúc đó tự nhiên nương nương sẽ nhớ lại quá khứ giữa ngài và nương nương.”
“Điều quan trọng nhất trong ba mươi ngày tới là không được khiến nương nương nghi ngờ, từ đó cố gắng nhớ lại quá khứ.
Một khi quấy rầy đến Vong Ưu cổ trong cơ thể, chắc chắn sẽ khiến mẫu cổ bạo động.
Lỡ mẫu cổ bạo động thì ngay cả thuộc hạ cũng… Bó tay hết cách.”
Kỳ Ân vừa nghĩ đến đây thì phát hiện mình đã đi đến cửa sân của Ngu Kiều từ lúc nào không biết.
Có lẽ vì hiện giờ nàng đã ngủ nên trong sân tối đen như mực, chỉ có ánh trăng chiếu vào hoa quỳnh trắng như tuyết trong sân tạo nên một tầng ánh sáng bạc mờ ảo.
Những vì sao trên đỉnh đầu lấp lánh, có lẽ thời tiết ngày mai sẽ rất tốt.
Hôm sau, Ngu Kiều bị tiếp chim hót líu lo ngoài cửa sổ đánh thức, có lẽ đêm qua ngủ rất ngon nên khi rời giường, tinh thần của nàng rất sảng khoái.
Rửa mặt xong xuôi, Ngu Kiều thấy một bàn đầy đồ ăn và Kỳ Ân khẽ nhếch miệng, ngồi bên cạnh bàn nhìn mình, tâm trạng của nàng lập tức tốt thêm.
Nàng bước gần như bay đến bên cạnh bàn, vừa ngồi xuống thì đã hỏi nam tử đang bày dụng cụ ăn cho mình.
“Tại sao hôm nay bệ hạ đến đây?”
Kỳ Ân nghe vậy bèn quay đầu nhìn nàng: “Không chỉ hôm nay, sau này cô đều dùng bữa với nàng nhé?”
Nghe thế, Ngu Kiều vừa gắp một cái bánh bao khẽ run tay, sau đó bánh bao lập tức rơi vào giữa đĩa.
“Cái… Cái gì?”
Ngu Kiều vừa vui vừa sững sờ.
Nếu ta nhớ không lầm ta và ca ca này mới quen nhau được một tuần, tại sao hắn lại đối xử tốt với ta như vậy? Chẳng lẽ thật sự vì lôi kéo Ngu Bất Lỗ giống như những gì Văn Nhân Vô Kỵ chó má đã nói ư? Có điều nhìn cũng không giống lắm.
Ta nhớ rất rõ bạo quân Kỳ Ân là người ngang ngược, cố chấp, chưa từng biết hai chữ nhượng bộ viết thế nào chứ đừng nói chi đến chuyện cúi đầu vì lôi kéo người tài.
Bằng không hắn cũng sẽ không rơi vào đường cùng, từ giã cõi đời khi còn tráng niên như trong lịch sử.
Suốt đời của bạo quân Kỳ Ân, đến một mình, ra đi cũng một mình.
Người duy nhất có quan hệ với hắn là Thái hậu Yến Thanh cũng đã được một nhóm khảo cổ xác nhận, từ đầu tới cuối hai người chưa từng viên phòng qua bản tùy bút viết tay được tìm thấy trong lăng mộ của Văn Nhân Vô Kỵ vào năm ngoái.
Chứ đừng nói đến nữ phụ yểu mệnh Ngu Kiều.
Vì thế ta thật sự không hiểu tại sao người xuyên không như mình lại được Kỳ Ân đối xử đặc biệt, chẳng lẽ còn có điều bí ẩn nào đó mà mình không biết ư?
Nghe Ngu Kiều không kìm được thầm nói như vậy, Kỳ Ân lo cổ trùng trong cơ thể cắn trả nên bèn kẹp bánh bao bị rơi của nàng, sau đó đưa đến gần miệng nàng.
Ngu Kiều thấy vậy bèn nuốt một ngụm nước bọt.
Ta có tài đức gì đâu á á á!
Ngu Kiều thử há mồm cắn bánh bao.
Ừm, bánh bao do người đẹp đút ngon hơn hẳn, nào, ngươi cũng ăn đi.
Do thái độ mềm mỏng của Kỳ Ân khiến Ngu Kiều tạm thời quên hết mọi chuyện, bắt đầu tiến hành đút cho đối phương ăn.
Bữa sáng của hai người kết thúc bằng món cháo đặc, làm cho Ngu Kiều no căng bụng.
Dùng xong bữa sáng, Kỳ Ân phải xử lý công việc nên Ngu Kiều và các thị nữ tản bộ trong sân để tiêu hóa.
Nếu không vì thời gian quá ngắn, đối phương đối xử với Ngu Kiều tốt không có lý do khiến nàng có cảm giác mình như đang yêu vậy.
Nói đúng hơn, nếu tâm trạng của người ta có thể hiện thực hóa, có lẽ mọi người sẽ thấy từng trái tim màu đỏ khi ẩn khi hiện trên đỉnh đầu Ngu Kiều.
Một trái vừa biến mất thì trái kia sẽ xuất hiện ngay, bay lên không ngừng.
Đúng lúc này, Ngu Kiều đi ngang qua một khoảng sân được bày trí một cách vô cùng tỉ mỉ và độc đáo.
Không hiểu sao nàng cảm giác sân này khá quen thuộc, không hỏi ý thị nữ bên người thì đã vô thức đẩy cánh cửa khép hờ ra.
Vừa bước vào sân, Ngu Kiều đã sững sờ vì đống rương sắt được chất đầy trong sân.
Trong căn phòng đối diện được trải rất nhiều da thú, trên da thú đầy rẫy vàng bạc châu báu, ngọc quý và trang sức lấp lánh.
Ngu Kiều không kìm lòng được bước vào, từng tiếng hò hét vang lên trong lòng.
Tiền, đây đều là tiền! Một khoản kết xù thế này, ta điên mất thôi, những thứ này, những thứ này đáng yêu quá đi mất!
Á á á á!
Ngu Kiều không ngừng ca thán trong lòng, vô thức cầm lên một miếng dương chi bạch ngọc ở giữa còn lớn hơn đầu nàng, bỗng thấy ở giữa miếng ngọc không mấy bắt mắt đã được ai đó khắc lên một chữ “Kiều.”
Kiều?
Lúc Ngu Kiều không hiểu mô tê gì, bỗng đâu một tiếng thét sợ hãi vang lên phía sau nàng.
“Nương nương!”
Giọng nói rất quen, không phải Triệu Hữu, thái giám phục vụ bên cạnh Kỳ Ân thì còn là ai nữa?
“Ôi, nương nương ơi, sao người lại đến đây?”
Tối qua Triệu Hữu đã được bệ hạ dặn dò cẩn thận, cố gắng không để Ngu Kiều tiếp xúc với những vật trước kia.
Lúc này y mới vừa lơ đãng tí thôi thì nàng đã đến tận nơi này, nhất thời khiến y sợ đến mức tim đập “bịch bịch bịch” liên hồi.
Phải biết ngoài y ra, đêm qua bệ hạ đã thay hết những nô tỳ hầu hạ cũ trong nội viện.
Vì không để nương nương thấy những người đã từng hầu hạ trong quá khứ, xảy ra sự cố và nhớ lại chuyện xưa.
Nhưng không ngờ…
“Nương nương, nương nương, những thứ này có gì đẹp đâu, bệ hạ đã sai một nhóm vũ cơ mới tới khiêu vũ trước giàn hoa cho người kìa! Người mau đi thôi, đi theo nô tài!”
Dứt lời, Triệu Hữu mới khuyên được Ngu Kiều hơi nghi ngờ dời bước, y lẳng lặng lau mồ hôi trên trán.
Vì trong lòng còn vướng bận nên Ngu Kiều không có tâm trạng xem ca múa, chứ đừng nói đến vũ cơ hôm nay không đẹp bằng phân nửa lần trước.
Là một người theo chủ nghĩa đam mê sắc đẹp, Ngu Kiều tẩy chay kiểu tiêu dùng ngày càng xuống cấp này.
Thế là chưa được bao lâu, nàng đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật dưới giàn hoa.
Thấy nàng muốn ngủ, Triệu Hữu bèn sai người mang chăn nhung và bình phong đến, đồng thời ra lệnh cho các thị nữ ở lại trông nom, sau đó mới yên tâm đi báo cáo với Kỳ Ân.
Do tối qua ngủ quá ngon nên Ngu Kiều chưa ngủ được bao lâu đã từ từ thức dậy.
Vừa tỉnh lại, nàng chưa kịp mở mắt ra thì đã nghe thấy hai giọng nữ thì thầm to nhỏ phía sau tấm bình phong thêu.
“Bệ hạ đối xử với nương nương thật tốt… Khi chưa đến đây hầu hạ, ta đều nghe người ngoài nói bệ hạ rất ngang ngược, khiến ta lo lắng chúng ta sẽ không sống được bao lâu, bây giờ…”
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, không muốn sống nữa sao?”
“Ở đây không có ai, tỷ sợ cái gì, ta nhỏ tiếng lại là được.
Mộc Miên tỷ tỷ nói xem, có phải bệ hạ rất khác so với lời đồn đúng không, ngài ấy đối xử với nương nương vừa cẩn thận lại còn dịu dàng.”
“Chỉ vậy mà đã được xem như cẩn thận và dịu dàng ư? Vậy là muội chưa từng nghe chuyện trước kia rồi, ta đã từng nghe một tỷ tỷ cùng quê kể lại trước khi đến đây, bệ hạ đối xử với nương nương tốt vô cùng, những thứ hiện giờ có thúc ngựa cũng đuổi không kịp trước kia!”
“Tỷ tỷ tốt ơi, tỷ mau nói cho ta biết…”
Đúng lúc này, một vài tiếng bước chân vụn vặt vang lên bên ngoài, hai người lập tức ngậm miệng.
Các nàng thì yên lặng, còn Ngu Kiều giả vờ ngủ trên giường êm thì cảm thấy như có sét đánh vào đỉnh đầu của nàng giữa lúc trời quang.
Liên kết với việc Kỳ Ân vô duyên vô cớ đối tốt với nàng, cộng thêm chữ “Kiều” mà nàng vừa thấy trên dương chi bạch ngọc, một suy đoán vô căn cứ từ từ xuất hiện trong lòng nàng.
Đó là… Rõ ràng nàng đã trở thành thế thân cho người khác.
Bằng không những cảm giác quái dị khó chịu này đến từ đâu!
Không buồn tìm hiểu vì sao bạo quân thiên cổ Kỳ Ân trong lịch sử lại có thêm một ánh trăng sáng hay nốt chu sa tên X Kiều, hoặc XX Kiều gì đó.
Ngu Kiều chỉ cảm thấy mình vô cùng thê thảm, là THÊ THẢM viết in hoa.
Cho hỏi trên đời này có người nào thảm hơn nàng không? Trước khi xuyên qua, nàng sống những ngày tháng bất hạnh còn chưa nói, ai ngờ vừa xuyên qua lại ở bên cạnh một kẻ chó má thần kinh, còn bị người ta hạ độc.
Khó khăn lắm nàng mới gặp được một nam tử đẹp trai khiến nàng như nai con ngơ ngác, đổ gục trong phút chốc, người ta còn tốt với nàng vô cùng.
Kết quả nàng lại bị người ta xem là thế thân.
Nàng đã bảo tại sao người này không giống bạo quân trong miêu tả của sử sách, ánh mắt nhìn nàng dịu dàng đến mức như có thể chảy nước.
Thì ra là vậy.
Còn vì sao Ngu Kiều trong lịch sử không làm thế thân mà Ngu Kiều giả là nàng lại làm thế thân, nàng đổ hết lỗi là do xuyên qua thời không song song.
Dù sao ban đầu kiểu kịch bản méo mó như nam chính dẫn nữ phụ chạy trốn, yêu đương với nữ phụ còn xảy ra được thì có chuyện gì không thể nữa chứ.
Phát hiện này khiến Ngu Kiều lúc đầu còn vui vẻ, lập tức từ trời trong xanh biến thành mây đen, từ mây đen biến thành mưa như trút nước.
Triệu Hữu vừa quay về hầu hạ lại phải vội vàng báo cáo tình hình với Kỳ Ân.
Vừa qua giờ trưa, Kỳ Ân đã chạy đến bên Ngu Kiều, sau đó hắn cũng cảm nhận được nàng nhìn mình bằng ánh mắt cực kỳ quái lạ.
Dù hắn nói với nàng cái gì, nàng cũng không hứng thú.
Không chỉ có thế, ngay cả những hoạt động tư tưởng sinh động thường ngày chỉ còn trái hừ một tiếng, phải hừ một tiếng, vô cùng chống đối.
Kỳ Ân: “…”
Vì vậy, Kỳ Ân nhíu mày, chỉ đành bảo người mang đồ vật Ngu Kiều thích nhất đến đây, đó là - vàng.
Một rương vàng to đùng được đặt trước mặt Ngu Kiều.
Ngu Kiều vừa nhìn thấy vàng thì hai mắt đã sáng rực nhưng nàng nhanh chóng tiếp tục làm lơ, tay tạo thành dáng lan hoa chỉ, lấy một thỏi vàng trong rương lên rồi quay đầu liếc hắn: “Thứ này được tặng cho một mình thiếp hay các cô nương khác cũng có phần?”
Kỳ Ân: “…”
Thấy hắn không trả lời, Ngu Kiều bèn ném thẳng thỏi vàng trở về: “Thiếp biết ngay mà, là do người khác không chọn chứ nào có phần của thiếp!”
Kỳ Ân: “…”
Lúc này, cuối cùng nàng không thể khống chế cảm giác bực tức trong lòng nữa, bắt đầu tức nổ phổi mắng.
Hừ, trước kia ngươi cũng dỗ dành tiểu yêu tinh đó như vậy ư? Ta biết ngay mà! Vốn tưởng rằng mình may mắn gặp được một nam nhân phù hợp với mình về mọi mặt, cho nên mới chìm đắm, không ngờ ngươi đã được người trước “dạy dỗ” quá tốt, còn ta phải làm thế thân cho người.
Tại sao ta thảm quá vậy trời!
Kỳ Ân: “?”
Ngu Kiều (đã tha hóa): Không được, ta sắp tức chết mất, ta muốn dùng thuốc độc của tên Văn Nhân Vô Kỵ chó má kia tiễn ngươi lên đường.
Kỳ Ân khốn kiếp, Kỳ Ân cặn bã, đúng là tán tận lương tâm, giả dối, lừa gạt trái tim thiếu nữ của Ngu Kiều Kiều xinh đẹp như hoa, ngươi dẫn theo tiểu yêu tinh của mình về chầu trời luôn đi!
Kỳ Ân: “…”
Đúng lúc này, Kỳ Ân bất ngờ vươn tay đặt lên trán Ngu Kiều rồi nhíu mày: “Có phải nàng không khỏe ở đâu không? Muốn ta gọi Tuân Ương đến khám cho nàng không?”
Kỳ Ân sờ trán nàng xong bèn bế bổng nàng lên, đặt nàng ngồi lên đùi mình: “Hay là cảm thấy một mình quá nhàm chán? Sáng nay cô đã xử lý hết chính sự rồi, chiều nay cô ở lại với nàng được không? Nàng muốn ăn gì, hay muốn chơi trò gì? Hoặc là muốn ra ngoài đi dạo không, cô đi cùng nàng nhé?”
Nam nhân dịu giọng nói nhỏ, nhỏ đến mức khiến tiếng chửi rửa trong lòng nàng nghẹn lại, chỉ biết ngẩng đầu nhìn hắn đầy kinh ngạc.
Chưa được bao lâu, Ngu Kiều liều mạng thuyết phục bản thân: Ngu… Ngu Kiều, phải kiên định.
Hắn chỉ là một kẻ dối trá, hay bịa đặt trong tình yêu, chỉ coi ngươi là kẻ thế thân, không có câu nào là thật lòng.
Cho nên ngươi phải có nguyên tắc, tuyệt đối không được bị hắn cám dỗ, nhất định không được.
“...!Được.”
Bốn mắt đối diện với nhau, Ngu Kiều bỗng gật nhẹ đầu và trả lời.
…
Một buổi chiều vui chơi thỏa thích khiến Ngu Kiều quẳng hết những vấn đề bức rức khó chịu ra sau đầu.
Sau khi dùng bữa tối hài lòng thỏa dạ, Ngu Kiều trải qua một ngày sinh động, tắm rửa sạch sẽ xong xuôi.
Vừa đẩy cửa phòng mình ra, nàng nâng mắt thì thấy Kỳ Ân một thân áo ngủ trắng thuần, ngồi trên ghế quý phi trước cửa sổ, tập trung đọc sách trong tay mình.
Ngu Kiều sững sờ mất ba giây, cảm giác có lẽ mình đã mở cửa sai cách, vì vậy nàng bèn lùi lại hai bước rồi đóng cửa phòng lại, chờ một lúc lâu mới đẩy cửa phòng ra lần nữa.
Lần này, nàng đối diện thẳng với Kỳ Ân đã buông quyển sách xuống.
Ớ?
Không phải, chuyện quái gì thế? Sao ca ca này lại ở đây? Nơi này đúng là phòng của ta mà? Nhưng vì sao hắn lại ở chỗ này? Nếu hắn ở đây thì ta phải đi đâu?
“Bệ hạ, đêm nay chàng muốn ngủ lại đây ư?”
“Ừm.”
Kỳ Ân bước xuống ghế quý phi, gật đầu tỏ vẻ thế nào cũng được.
Không đợi Ngu Kiều hỏi tiếp, hắn đã bổ sung một câu: “Nàng cũng ngủ ở đây.”
Ngu Kiều: “!”
Là theo ý nàng hiểu đúng không?
Ngu Kiều ngồi lên giường, vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Mây đen gió lớn, trai đơn gái chiếc, củi khô lửa bốc, đổ thêm tí dầu…
Trong thoáng chốc, từng cụm từ với ý nghĩa sâu xa lướt qua mắt Ngu Kiều.
Vì vậy, hai người ngủ trong cùng một phòng đó là…
Nghĩ đến khả năng ấy, Ngu Kiều bèn ngẩng đầu lên để cản chất lỏng nào đó không rơi xuống, lỡ rơi thì mất mặt lắm.
Khó khăn lắm mới cản lại được, nàng vội vàng cúi đầu, lòng bỗng quyết tâm.
Ngủ thì ngủ, ai sợ ai, không chiếm được trái tim thì chiếm lấy thân xác cũng được!
Vô số tư thế nhanh chóng lướt qua trong đầu Ngu Kiều, nàng chẳng dám ngẩng đầu, tay run rẩy bắt đầu thẹn thùng cởi vạt áo của mình.
“Mỹ nhân đang làm gì thế?”
Lúc này, giọng nói của Kỳ Ân bỗng vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng.
Ngu Kiều nghe vậy khẽ nhếch môi ngại ngùng, từ từ ngẩng đầy lên.
Quỷ sứ, đã biết mà còn cố hỏi!
Có điều khi nàng vừa ngẩng đầu thì thấy Kỳ Ân ngồi trước chiếc giường mềm mại đã được trải chăn đệm xong xuôi, tỏ vẻ chuẩn bị đi ngủ.
Ngu Kiều: “…”
Vì vậy, cái gọi là hai người cùng ngủ trong một căn phòng thật ra chỉ là ngủ theo nghĩa bình thường nhất thôi hả?
Ngu Kiều thầm gằn từng chữ.
Kỳ Ân nghe vậy bèn khẽ nghiêng đầu, sau đó không khỏi nhếch môi.
Lúc này cuối cùng nhận ra mình đã giống trò cười thế nào, Ngu Kiều bèn khép y phục lại, sau đó mới tỏ vẻ vô tội nhìn về phía người ở đối diện: “Không có gỉ, chỉ… Chỉ là trong phòng quá nóng mà thôi.
Ơ hay, sao thế này, sao lại nóng như vậy? Bệ hạ, chẳng lẽ chàng không cảm thấy nóng ư? Thật sự nóng quá, ha ha ha, ha ha ha ha…”
Ngu Kiều cười lớn vài tiếng, sau đó lập tức cúi đầu, ước gì mình có thể an giấc ngàn thu ngay lập tức.
A a a! Xấu hổ quá! Trời ạ, ta còn tưởng rằng… A a a a!
“Nóng hửm? Đúng là có hơi nóng.”
Khi nghe giọng điệu của Kỳ Ân vẫn bình thường, cảm giác xấu hổ muốn chết quách cho xong của Ngu Kiều mới vơi đi phần nào.
“Đúng vậy, ha ha, ha ha ha.”
Nàng tiếp tục cười.
“Thế nên nàng muốn lên nóc nhà ngắm sao không?”
Ngu Kiều: “Hả?”
Chuyện này liên quan gì đến chuyện vừa rồi chứ? Nam nhân ở thế giới này đều quê mùa khi yêu đương với cô nương nhà người ta thế ư? Hở tí là đòi ngắm sao?
Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Ngu Kiều vẫn lên nóc nhà với hắn.
Vừa lên trên nóc nhà, vì bất cẩn nên Ngu Kiều đã đạp vỡ một miếng ngói khiến nàng lập tức loạng choạng ngã về phía trước.
Kỳ Ân ở phía trước thấy vậy bèn ôm cả người nàng vào lòng, đồng thời ngả người ra sau, hai người một trên một dưới xếp chồng lên nhau, ngã sõng soài trên nóc nhà.
Khoảnh khắc cả hai vừa kề sát vào nhau, trái tim của Ngu Kiều lập tức loạn nhịp.
Ta thật sự không cố ý ngã đâu nhé!
Do vết xe đổ đáng xấu hổ vẫn còn đó nên nàng bắt đầu giãy dụa theo bản năng.
Nhưng nào ngờ nàng vừa động đậy, Kỳ Ân đã giữ chặt vai nàng.
“Đừng nhúc nhích.”
Vừa dứt lời, tay hắn bèn sượt qua bên mặt của nàng, sau đó… Bắt lấy chú đom đóm lập lòe ở giữa tóc mai của nàng xuống.
“Đẹp quá…”
Ngu Kiều thốt lên, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
Đúng lúc này…
“Kiều Kiều…”
“Hửm?”
Ngu Kiều ngẩng đầu lên, một bàn tay dịu dàng vịn gáy của nàng, sau đó nhẹ nhàng đẩy về trước.
Môi lập tức mát lạnh, đôi mắt Ngu Kiều nhìn thấy một thế giới tuyệt đẹp với hai màu xanh, tím đan xen.
Đó là đôi mắt của Kỳ Ân.