Xuyên Nhanh Nữ Phụ Và Phản Diện Là Cặp Trời Sinh



Sau đó hy vọng lúc cổ độc phát tác, có thể chừa lại một chút thời gian để nàng nói lời chào tạm biệt với hắn.

Chỉ bấy nhiêu thôi là đủ rồi.

Vừa thấy nụ cười này, nghe thấy tâm sự trong lòng nàng, dù biết rõ mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, chắc chắn Ngu Kiều sẽ không xảy ra vấn đề gì nhưng trái tim Kỳ Ân vẫn cảm thấy vừa chua xót nhưng cũng vừa ngọt ngào.

Lòng đau xót khiến hắn nâng tay Ngu Kiều đưa lên miệng mình, rồi hôn mạnh vào đó, lúc này khóe môi mới nhếch lên.

“Bây giờ đâu cần vội vàng nhìn như thế, dù sao chúng ta còn thời gian cả đời, có thể từ từ ngắm.

Nàng yên tâm bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ chở che trước mặt nàng, vì vậy nàng hãy thật vui vẻ vào ngày vui của chúng ta được không, Kiều Kiều.”

Kỳ Ân nói nghiêm túc.

Ngu Kiều nghe vậy bèn kinh ngạc nhìn hắn cả buổi, khẽ hít sâu một hơi để ổn định cảm xúc, sau đó ra sức gật đầu.

Đúng, hôm nay là ngày đại hôn của nàng, vốn dĩ nên vui vẻ mới phải, cho dù… Thật sự sắp phải lìa xa, nàng vẫn lưu lại cho Kỳ Ân gương mặt tươi cười của mình mới đúng!

Thấy Ngu Kiều nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Kỳ Ân bất giác cảm thấy kiêu ngạo từ tận đáy lòng vì nàng.

Kiều Kiều của hắn là nữ tử dũng cảm và tốt đẹp nhất trên đời này.

Mặc dù tính mạng có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào nhưng Ngu Kiều vẫn muốn vờ lơ đãng nhắc nhở Kỳ Ân chú ý nam chính Văn Nhân Vô Kỵ ở bên ngoài.

Ai biết lúc này tên chó má đó đến đây là vì muốn liều mạng thực hiện ý định xấu xa gì đó thì sao?

Thế nhưng nàng chỉ thất thần giây lát, khi nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa thì phát hiện ánh sáng dịu dàng bên ngoài trước đó đã biến mất không thấy đâu.

Dù nàng ngó trái ngó phải thế nào cũng không nhìn thấy.

Chuyện này khiến Ngu Kiều thầm hoảng hốt không thôi, vừa định mở rộng phạm vi tìm kiếm kỹ càng thì ngự liễn đã tới đàn tế trời Thiên Mụ.

Nhìn từ xa, đàn Thiên Mụ trông vô cùng nguy nga và tráng lệ.

Ngu Kiều ngắm nhìn hồi lâu, nó cao bằng tòa nhà năm sáu tầng ở hiện đại, nhưng chỉ có ba tầng, bề ngoài trông như bảo tháp, ở giữa treo một tấm bảng đỏ thẫm, bên trên viết hai chữ “Thiên Mụ” thật lớn, được bao quanh bởi những lan can được đúc từ đá cẩm thạch.

Đằng trước có xây bậc thang, nghe nói có tận chín mươi chín bậc, ở giữa các bậc thang được điêu khắc rồng lớn chín đầu cưỡi mây về gió, trông sống động như thật.

Lúc này, chiếc bàn dài được đặt dưới đàn Thiên Mụ, trên bàn có đủ loại vật phẩm tế tự, ở giữa bàn đặt một lư hương ba chân khổng lồ, bên trong cắm ba nén nhang dài một mét, làm cho Ngu Kiều kinh ngạc khi nhìn thấy nó.

Theo những quy củ mà Cung ma ma đã nói với nàng đêm qua, nàng và Kỳ Ân phải cùng xuống ngự liễn, vượt qua các hai hàng quan viên lớn nhỏ của Bắc Tần quỳ cung kính hai bên đường, lên tới đàn Thiên Mụ, đọc tế văn với Kỳ Ân, sau đó dâng hương, uống rượu tế trời mới xem như hoàn thành nghi thức.

Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng cảm giác hư vinh một người trên vạn người, người ta quỳ còn mình tiến bước thật sự khiến nàng đắm chìm không thôi.

Khó trách xưa giờ nhiều người đều thích tranh quyền đoạt lợi như thế, không phải vì cảm giác mọi người cúi đầu xưng thần với mình hay sao?


Ngu Kiều chưa cảm nhận được bao lâu thì đã mất hết cảm giác, chỉ vì nàng lại nhìn thấy vầng sáng dịu dàng thuộc về Văn Nhân Vô Kỵ trong đám người.

Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, Ngu Kiều còn muốn bảo Kỳ Ân lập tức dẫn hắn ta xuống, sau đó xẻo thành tám khối, xẻ xác phanh thây.

Sỡ dĩ người này chọn xuất hiện hôm nay là vì mưu đồ chuyện xấu đúng không?

Ngu Kiều quả thật hơi lo lắng không yên.

“Bệ hạ…”

Nàng vừa định nói gì đó thì Kỳ Ân đã nắm tay nàng và không cho nàng lên tiếng.

Rất nhanh, cảm giác lo lắng của nàng dần hóa thành hiện thực.

Khi Ngu Kiều và Kỳ Ân đến trước tế đàn, vừa chuẩn bị giơ rượu tế trời uống cùng bách quan, bỗng nhiên từng tiếng hò reo giết giết bất ngờ vang lên bên ngoài.

Khi âm thanh đó vừa vang lên, một phần ba số quan viên Bắc Tần ban đầu vẫn còn thành thật, cung kính hết mực bỗng bật dậy, rút đao ra rồi gác lên trên cổ những đồng liêu không hề phòng bị bên cạnh mình.

Ngu Kiều chưa kịp phản ứng thì ngay lúc đó, Kỳ Ân bên cạnh nàng bất ngờ loạng choạng dữ dội, sau đó há mồm phun ra một ngụm máu đen, kéo cả Ngu Kiều chưa kịp chuẩn bị ngã sõng soài ra đất.

Khi chất lỏng ấm áp vừa văng tung tóe lên mặt, đầu óc Ngu Kiều lập tức trống rỗng.

Nàng cứng người, không dám tin quay đầu lại nhưng chỉ thấy giờ đây Kỳ Ân tôn quý, không ai sánh bằng sắc mặt tái nhợt, gần như lịm đi ngã gục vào nàng, hai mắt dường như đang khép hờ, cánh tay kéo nàng cũng từ từ buông lỏng.

“Bệ hạ, Kỳ Ân, Kỳ Ân…”

Ngu Kiều tái mặt bổ nhào về phía hắn, hốt hoảng sợ sệt lấy tay lau vết máu tràn ra khỏi miệng hắn, nhưng dù nàng cố gắng cách mấy thì máu vẫn như chảy mãi không hết, trước mắt chỉ toàn màu đỏ gai mắt.

“Thiếp không hạ độc chàng, thiếp ném những gói thuốc kia đi rồi, thiếp ném hết rồi.

Nhưng tại sao Kỳ Ân, chàng nói chuyện đi, chàng nói chuyện với thiếp đi được không? Chàng làm sao vậy? Chàng nói chuyện đi mà…”

Trong cơn hoảng sợ tột cùng, từng giọt nước mắt lập tức lăn dài trên má nàng.

Nhưng nam nhân trước mắt không hề phản ứng lại với nàng, không chỉ có vậy, ngay cả ngón tay của hắn cũng dần mất hết sức lực, Ngu Kiều cuống quýt nắm chặt lấy chúng.

Mà đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng.

“Nói chuyện? Ta nghĩ từ nay về sau tên bạo quân tay đầy máu tanh này không thể nói được nữa.

Ngu Kiều, sao muội lại khóc, muội nên cười mới phải, chẳng phải sau này cuối cùng không còn ai cản trở chúng ta rồi ư?”

Dù Văn Nhân Vô Kỵ đang cười nói nhưng đôi mắt hắn ta vẫn toát lên vẻ do dự, bởi vì hắn ta sợ Kỳ Ân đang lừa mình.

Nam nhân định bụng khống chế mẫu cổ Vong Ưu bất cứ lúc nào, vừa thấy không thích hợp thì sẽ bắt Ngu Kiều làm con tin uy hiếp, đồng thời thử đi đến bên cạnh Kỳ Ân và nàng, từ từ duỗi tay sờ vào động mạch chủ trên cổ hắn.


Văn Nhân Vô Kỵ cảm nhân mạch đập của nam nhân đã ngừng lại, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, đồng thời nở một nụ cười sung sướng tột độ.

“Ha ha ha ha, chết rồi, cuối cùng cũng chết rồi, chết rất tốt! Độc hương này phối hợp kịch độc do Ngu Kiều tự ra tay có dễ chịu không? Nhìn xem tên bạo quân nhà ngươi bị ghét đến mức nào, ta chỉ tùy tiện lôi kéo thì đã có nhiều quan viên Bắc Tần ước gì không thể lập tức phản bội lại hắn ta.

Hắn ta rơi vào kết cục này hoàn toàn do hắn ta tự gieo gió gặt bão!”

Ánh mắt Văn Nhân Vô Kỵ toát lên vẻ thoải mái, tâm trạng tốt nhìn Ngu Kiều bên cạnh.

“Kiều Kiều, Vô Kỵ ca ca vẫn giữ lời hứa lúc trước với muội, ta nói để muội làm Hoàng hậu thì chắc chắn sẽ cho muội làm Hoàng hậu, suy cho cùng nhờ một mình muội mới giết được tên bạo quân Kỳ Ân.

Ai bảo trên đời này, hắn ta đề phòng ai cũng không đề phòng muội làm chi! Không biết nếu bạo quân biết chuyện cuối cùng hắn ta chết trong tay nữ nhân mà hắn ta yêu nhất thì sẽ thế nào, ha ha ha!”

Văn Nhân Vô Kỵ thấy mình nói mãi không ngớt nhưng Ngu Kiều chỉ ngơ ngác ngồi đó nhìn Kỳ Ân đã không còn hơi thở trước mặt, không thèm quay đầu lại nhìn hắn ta lấy một cái khiến lòng hắn ta dâng lên một ngọn lửa vô danh.

Hắn ta tóm lấy cổ tay Ngu Kiều không hề do dự, sau đó nở nụ cười lạnh lùng với Kỳ Ân.

“Yên tâm, sau khi ngươi chết, nhất định cô sẽ chăm sóc Ngu Kiều, người ngươi yêu nhất, cho nên Kỳ Ân ngươi hãy yên tâm ra đi…”

Văn Nhân Vô Kỵ đang nói nửa chừng bèn ngừng lại, sau đó bất ngờ mở to hai mắt, nhìn dao găm bất ngờ cắm vào tim mình.

Thấy hắn ta cúi đầu, đối phương bèn găm sâu vào, thậm chí còn xoay tròn.

Chủ nhân của dao găm không phải Kỳ Ân tắt thở mất mạng, nằm trên đất lúc trước thì còn là ai?

“Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng cô thấy có lẽ ngươi không có may mắn đó.”

Kỳ Ân mỉm cười nói.

“Ngươi…”

Văn Nhân Vô Kỵ trừng muốn nứt cả mắt.

Vừa nhìn ánh sáng xanh lục lóe lên trên dao găm thì biết nó đã được ngâm trong chất độc trí mạng, Văn Nhân Vô Kỵ chỉ mới thốt lên một chữ thì đã ngã xuống.

Thấy biến cố này, đầu óc Ngu Kiều hoàn toàn không vận hành được nữa, hoàn toàn sững sờ.

Khi cơn sững sờ qua đi, Ngu Kiều không màng để ý nam chính lại logout qua loa như vậy, chỉ cảm thấy cực kỳ phẫn nộ với người vừa mới cố tình giả chết, Kỳ Ân.

“Chàng…”

Nhưng nàng mới nói một chữ thì đã thấy hắn bỗng ngã lăn ra đất, sắc mặt vàng như giấy, làm gì còn vẻ đã tính trước như vừa rồi.

Ngu Kiều không quan tâm đám quan viên đã đảo ngược tình thế bên dưới, vội vàng ôm lấy thân trên của Kỳ Ân rồi ra sức chà xát mặt hắn, thấy sắc mặt khó coi đáng sợ của đối phương không ổn, có thể thấy rằng không phải là giả vờ.


“Chàng đừng gạt thiếp được không? Chàng hãy nói thật cho thiếp biết, rốt cuộc chàng có trúng độc hay không? Chàng đừng làm thiếp sợ, thật ra chàng không có trúng độc đúng không? Vừa rồi tất cả đều là diễn cho Văn Nhân Vô Kỵ xem đúng không? Kỳ Ân…”

Ngu Kiều lại hoảng sợ, nước mắt rơi tí tách.

Cảm nhận nước mắt mát lạnh của Ngu Kiều rơi trên mặt mình, Kỳ Ân ho yếu ớt hai tiếng, khẽ hé mở đôi mắt mỏi mệt vô cùng và cười nói:

“Khụ khụ… Nếu cô… Nếu cô chết rồi, nàng sẽ không còn ràng buộc nữa… Quay về, tìm một nam nhân đẹp trai nhiều tiền, nàng và hắn… Phải sống hạnh phúc, vui vẻ suốt quãng đời còn lại khụ khụ khụ!”

Đầu óc Ngu Kiều đang hỗn loạn, vừa nghe nói thế, chưa kịp lấy lại tinh thần thì thấy Kỳ Ân ho nghiêm trọng hơn, như thể không ho văng cả phổi ra ngoài thì không ngừng lại.

Ngu Kiều vốn chẳng nghĩ ngợi được gì, chỉ biết nôn nóng khóc nói: “Nam nhân đẹp trai nhiều tiền gì chứ? Nếu thiếp có bản lĩnh đó thì nam nhan đã xếp hàng dài từ Bắc Tần đến Nam Sở rồi, thiếp lớn tới chừng này rồi nhưng chỉ có mỗi chàng là nam nhân của thiếp! Thiếp cũng chỉ thích có một nam nhân là chàng thôi? Quay về cái gì? Chàng ở chỗ này, thiếp có thể đi đâu? Kỳ Ân, chàng đừng có chuyện gì, nếu không dù phải chạy đến âm tào địa phủ, thiếp cũng sẽ không tha cho chàng!”

Ngu Kiều bên cạnh vừa khóc nức nở vừa nói.

“Thật sao? Nàng không… Khụ khụ, không gạt cô chứ?”

“Thiếp gạt chàng làm gì? Thiếp có thể thề với trời, nếu thiếp nói dối, chắc chắn sẽ bị trời giáng…”

Ngu Kiều chưa kịp nói xong câu kế tiếp thì môi đã bị một đôi môi đầy mùi máu tanh chặn lại.

Đồng thời một viên thuốc lạnh lẽo từ miệng nam nhân lăn vào miệng nàng, khiến nàng không kìm được nuốt ực xuống một tiếng.

“Chàng vừa cho thiếp ăn thứ gì thế?”

Ngu Kiều vội vàng đẩy nam nhân trên người ra.

“Là đồ tốt để nàng nhớ tới phu quân của nàng!”

Phu quân?

Phu quân!

Ngu Kiều: “...”

“Hơn nữa có lời hứa thật lòng của nàng vừa rồi, tạm thời cô sẽ không chết.”

Ngu Kiều nghe vậy bèn sững sờ, sau đó tức giận đẩy người về phía trước: “...!Chàng lại gạt thiếp? Chàng có cần nhàm chán như vậy không? Chàng lấy chuyện này ra gạt thiếp hết lần này đến lần khác vui lắm sao?”

Kỳ Ân thuận theo sức đẩy của nàng ngã ra mặt đất, đúng như những gì hắn và Tuân Ương đã đoán, Văn Nhân Vô Kỵ vừa chết, Huyết cổ quấy phá trong cơ thể hắn hơn hai mươi năm ròng rã cũng đã biến mất gần như không còn.

Nam tử bị bệnh tật quấn thân nhiều năm tra tấn bất ngờ cảm thấy nhẹ nhõm, không khỏi nhếch cao khóe miệng trong cái nhìn đăm đăm và hung dữ của Ngu Kiều.

Thật tốt, Huyết cổ của hắn và Vong Ưu cổ trong người Kiều Kiều đã không còn.

Sau này hắn và nàng vẫn còn một năm, hai năm, thậm chí mười năm, hai mươi năm, một đời một kiếp, thật sự quá tốt!

“Chàng còn cười được, thiếp đang nói chuyện với chàng, rốt cuộc chàng có nghe hay không?”

Ngu Kiều tức muốn nổ phổi.

A a a, tức chết ta rồi.

Chia tay, chia tay, sau này ta không cần tên ngốc không quan tâm đến cảm nhận của mình này nữa!


“Không muốn chia tay, cũng đừng mặc kệ cô, cô cũng không phải không quan tâm đến cảm nhận của nàng!”

“Chàng còn nói, vừa rồi là ai hết lần này đến lần khác… Á!”

Ngu Kiều bất ngờ lấy lại tinh thần, hoảng sợ nhìn nam nhân chủ động chuyển đến trên gối nàng từ lúc nào không hay, còn tự động điều chỉnh tư thế nằm lên đầu gối.

Không đúng, nàng vừa mới nói chuyện ư? Nàng nhớ nàng chưa nói gì mà? Tại sao Kỳ Ân lại…

Kỳ Ân là đồ, đồ đần!

Ngu Kiều lại tiếp tục tìm cách kiểm chứng.

“Nếu cô là đồ đần, nàng chính là đồ ngốc.”

Nam nhân nhếch môi, duỗi tay vuốt mũi nàng.

Ngu Kiều: “!”

Hắn… Hắn hắn hắn lại có thể nghe thấy tiếng lòng của ta!

“Đúng là có thể nghe thấy, có vấn đề gì không?”

“Chàng chàng chàng chàng…”

Ngu Kiều bắt đầu trở nên cà lăm.

Từ khi nào…

“Từ lúc hai chúng ta gặp mặt lần đầu tiên.”

Vậy chàng…

“Biết nàng xuyên không, biết Văn Nhân Vô Kỵ là nam chính, biết Yến Thanh là nữ chính, biết cô là bạo quân phản diện, vài năm nữa sẽ chết.

Ừm, mấy chuyện này cô đều biết hết.”

Không, những thứ này không quan trọng, hoàn toàn không quan trọng, quan trọng là những lời chửi rủa trong lòng, còn có những kiểu chơi kia…

“Đúng vậy, cô đều nghe hết.”

Kỳ Ân bỗng nở một nụ cười tươi rói.

Ngu Kiều: “...”

A a a a a a a a a a a!

Tiếng cười thê lương trong lòng nữ tử vang vọng lên tận mây xanh.

Nam tử đang gối đầu lên đùi nàng, có thể nghe rõ ràng tiếng lòng của nàng nhưng dường như không nghe thấy gì hết, chỉ nở một nụ cười tươi rói trên môi, lập tức kéo nữ tử trước mặt xuống thấp, sau đó cản lại tiếng hét thảm của nàng giữa môi răng hai người.

Ngu Kiều, gặp được nàng là chuyện tốt nhất trên đời!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận