Vì cú ngã đó, Cố Tinh Nhượng không thèm để ý đến cô .
Dù Văn Nhu có nói gì, đối phương giống như bị dính lời nguyền cấm nói vậy.
Ngay cả lúc vào lớp, tình hình vẫn không hề cải thiện chút nào.
Sắp tới giờ học, số lượng người trong lớp dần nhiều lên, âm thanh ngày càng ầm ĩ hơn.
Văn Nhu nằm bò trên bàn, nhìn khuôn mặt hơi tái của thiếu niên bên cạnh cô, duỗi đầu ngón tay ra chọc nhẹ vào cánh tay anh một cái.
Đáng tiếc từ đầu đến cuối, đôi mắt của thiếu niên đều như dán chặt vào cuốn sách hóa học trước mặt, để mặc Văn Nhu chọc mà không thèm để ý đến cô.
Ngay khi Văn Nhu đang thất vọng tràn trề, một tờ giấy rơi xuống trước mắt cô.
Cô vô thức đưa tay nhặt lên, bấy giờ mới nhận ra đó thực chất chỉ là một tờ đơn đăng ký đại hội thể thao.
Thì ra hai mươi ngày nữa sẽ diễn ra đại hội thể thao của trường THPT Thanh Xuyên.
"Không...!Ngại quá..."
Cô còn chưa xem cụ thể các hạng mục thi đấu thì một giọng nam khàn khàn vang lên trên đầu Văn Nhu, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với một khuôn mặt đen sì.
"...Chị Nhu, đây là của em."
Tên đầu đinh mặt đen hơi nhăn nhó nói.
Người đứng trước mặt Văn Nhu không phải một trong những anh em của Thích Thịnh thì còn ai vào đây nữa.
Văn Nhu nghe vậy, lại nhìn tờ đăng ký trong tay, sau đó ngẩng đầu cười híp mắt nói: "Cái này...!bạn Tiểu Hắc, tôi nhớ rõ hôm qua trong tiết thể dục, hình như giáo viên đã chỉ định cậu là lớp phó thể dục, làm người dẫn dắt đội, một khi đã là lớp phó thể dục, nếu không có bất ngờ gì khác thì cậu chính là người phụ trách chuyện đại hội thể thao.
Hạng mục của các bạn nữ trong lớp đã được đăng ký đủ hết chưa? Nếu chưa thì cho tôi một tờ đăng ký nhé..."
"Chưa, chưa đủ!"
Đối với đại hội thể thao, hạng mục cho học sinh nữ chưa bao giờ được đăng ký đầy đủ.
Nghĩ đến sức chiến đấu đáng sợ của Văn Nhu, đôi mắt đen như mực của anh bạn Tiểu Hắc thoắt cái sáng bừng, nếu Văn Nhu chịu đăng ký…
"Chị Nhu, chị...!Chị muốn đăng ký à? Chị chịu đăng ký thì đúng là không còn gì tốt hơn, chị Nhu mà ra quân thì huy chương vàng chẳng phải là lấy dễ như bẫng hay sao!"
Anh bạn Tiểu Hắc càng nghĩ càng thấy việc này rất có niềm tin, vội vàng trở về chỗ ngồi, lấy ra một tờ đăng ký.
Cố Tinh Nhượng nghe đến đó, lông mi đen rậm hơi nhướng lên, liếc qua khuôn mặt trắng mịn của Văn Nhu.
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú sáng ngời của anh bạn Tiểu Hắc, Văn Nhu một hơi ghi mười hạng mục trên tờ đăng ký.
"Cái này...!có phải hơi nhiều rồi không? Chị Nhu, chị có làm được không?"
Lúc này, Văn Nhu dứt khoát ném tờ đăng ký vào lòng anh bạn Tiểu Hắc, dùng vẻ mặt nghiêm túc lắc lắc ngón trỏ với đối phương: "Với con gái, cậu không thể nói không được!"
Anh bạn Tiểu Hắc: "..."
Cố Tinh Nhượng: "..." Khụ.
Khóe miệng của thiếu niên không khỏi cong lên, nhưng ngay khi Văn Nhu nhìn sang, anh lập tức che giấu ý cười, tiếp tục giả vờ chăm chú nhìn cuốn sách trước mặt.
"Này, Tinh Tinh, cậu để ý đến tớ đi mà, tớ biết mình sai rồi, lần sau tớ sẽ không tái phạm nữa, tớ hứa sẽ kiểm soát sức mạnh của mình, được không, Tinh Tinh..."
Cố Tinh Nhượng ngoảnh mặt làm ngơ.
Ôi chao.
Thật là một Omega keo kiệt thù dai!
Nói thì nói thế nhưng Văn Nhu cũng chỉ dám nghĩ trong lòng.
Bởi vì Cố Tinh Nhượng vẫn luôn không nói chuyện, Văn Nhu quá buồn chán, tinh thần cũng không thể phát huy toàn bộ, thế là lại ngủ mất.
Cảm giác ngón tay đối phương chọc vào khuỷu tay mình chậm rãi ngừng cử động, sau khi nhẫn nhịn một thôi một hồi, Cố Tinh Nhượng mới cúi đầu, khuôn mặt ngủ say của Văn Nhu hiện ra trong tầm mắt anh.
Anh nhìn một lúc, khẽ thở dài, vừa định lấy áo khoác đồng phục trên ghế khoác lên người cô, Cố Tinh Nhượng lờ mờ nghe thấy một tiếng lẩm bẩm không rõ…
"Tinh Tinh nhỏ mọn..."
Hay lắm, thôi thì chịu lạnh tiếp đi.
Cố Tinh Nhượng nhỏ mọn thầm nghĩ.
Ba phút sau, trên vai Văn Nhu được phủ thêm một chiếc áo khoác đồng phục.
Với sự “thôi miên” tận tình của giáo viên trên bục giảng và ngửi thấy mùi hương yêu thích trên cơ thể Cố Tinh Nhượng, giấc ngủ này của Văn Nhu vô cùng ngon lành.
Ngủ một giấc đến tận khi tan học.
Tan học cũng là lúc Cố Tinh Nhượng về nhà, thiếu niên vừa thu dọn cặp sách vừa nhìn Văn Nhu vẫn đang ngủ bên cạnh, dáng vẻ không hề hay biết gì, trong đầu anh nghĩ đến ngày hôm qua cô đã hứa sẽ đưa anh về nhà mỗi ngày.
Chính hồi ức đó khiến thiếu niên vô thức làm chậm động tác thu dọn cặp sách, đáng tiếc dù chậm đến đâu, anh đã thu dọn xong xuôi mà Văn Nhu vẫn còn đang ngủ.
Thấy vậy, anh gần như vô thức khẽ đẩy cặp sách sang chỗ cô, thấy lông mi Văn Nhu hơi run rẩy, sau đó mới chậm rãi bước ra ngoài.
Văn Nhu mở đôi mắt ngái ngủ nhìn bóng lưng Cố Tinh Nhượng rời đi.
“Cậu đi đâu thế, Tinh Tinh?”
Cô vô thức hỏi.
Bước chân Cố Tinh Nhượng hơi khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn các bạn học trực nhật trong lớp đang xếp ghế lên bàn, Văn Nhu mới biết là đã tan học, cô vội vàng đứng dậy, nói: "Tinh Tinh, đợi tớ một lát, tớ đi với cậu."
Sau đó cô chạy mấy bước bắt kịp Cố Tinh Nhượng đang chuẩn bị đi xuống cầu thang.
"Sao tan học mà cậu không đánh thức tớ? Chẳng phải đã nói sẽ đưa cậu về mỗi ngày rồi sao? Cậu không gọi tớ dậy, có phải vẫn còn giận tớ không? Tớ đã xin lỗi cậu rồi còn gì? Được rồi được rồi, đừng giận nữa được không? Tớ nhận lỗi với cậu còn không được ư, nếu không được thì cậu cứ đẩy tớ vào bụi cỏ ba lá đi, tớ hứa sẽ không tức giận."
Văn Nhu đi bên cạnh Cố Tinh Nhượng, vừa cười vừa nói.
Nói xong, hai người đã đi xuống tầng một, chẳng đợi Cố Tinh Nhượng trả lời, Văn Nhu bỗng dừng bước.
Nhận ra sự khác thường của cô, Cố Tinh Nhượng nhìn theo tầm mắt cô, cách đó không xa, ở một góc tường khuất, người đang giơ tay ép cô gái tên Ninh Tiếu vào tường kia không phải Thích Thịnh thì còn có thể là ai?
Anh không hiểu tóm lại là hai người này đến với nhau từ khi nào.
Nhìn đôi má hơi ửng đỏ của cô gái và khóe miệng cong cong của Thích Thịnh, Cố Tinh Nhượng thừa biết hai người này đang tình chàng ý thiếp đây mà, chậc, thú vị đây!
Vừa nghĩ tới đây, Cố Tinh Nhượng liền chú ý tới Văn Nhu bên cạnh sắp xuất chiêu.
Văn Nhu đặt tay lên lan can, hơi xoay người, vài ba bước đã chạy tới chỗ Thích Thịnh đang ép Ninh Tiếu vào tường, sau đó dưới ánh mắt không thể tin nổi của Cố Tinh Nhượng, cô phi một cước phá tan bong bóng hường phấn giữa một nam một nữ trên tường, tách hai người họ ra.
Sau khi làm ra hành động ngoài dự đoán của mọi người, Văn Nhu hơi không kiên nhẫn quay đầu nhìn Thích Thịnh ở bên phải: "Thích Thịnh, nếu cậu không vừa lòng với tôi thì mời cậu tìm tôi đấu solo lúc nào cũng được, nhưng bắt nạt một cô gái như Ninh Tiếu là sao đây hả? Cậu có phải con trai không?
Nói xong, không để ý sắc mặt Thích Thịnh chợt tối sầm, cô quay đầu nhìn Ninh Tiếu ở bên cạnh: "Đừng lo, không sao đâu, đừng sợ cậu ta, nếu sau này cậu ta dám bắt nạt cậu thì cứ nói với tôi, để xem tôi có đánh chết cậu ta không!"
Lúc nói chuyện, Văn Nhu rê chân trên mặt tường trước mặt, tạo ra một vết nứt đầy tính đe dọa.
Thích Thịnh: "..."
Ninh Tiếu: "..."
Cố Tinh Nhượng: "..."
Im lặng hồi lâu, Ninh Tiếu là người đầu tiên phản ứng, hai má đỏ bừng, chui ra khỏi giữa bức tường và Thích Thịnh, nói: "Không, không cần đâu, cảm ơn bạn Văn Nhu, tớ không sao, bạn Thích Thịnh không hề bắt nạt tớ, tớ...!Tớ về nhà trước đây..."
Giọng nói nhỏ nhẹ vừa dứt, Ninh Tiếu cầm túi bảo vệ môi trường bỏ chạy mất dạng.
"Ninh…"
Ngay lúc Thích Thịnh đang định đuổi theo, Văn Nhu lập tức thoắt cái chặn đường cậu ta.
Thiếu niên run rẩy chỉ vào chướng ngại trên con đường tình yêu của mình: "Cậu..."
"Cậu cái gì mà cậu, lần này tha cho cậu, lần sau còn thấy cậu bắt nạt kẻ yếu nữa thì xem tôi xử lý cậu thế nào?"
"Phù phù...!A a a!"
Đánh cũng đánh không lại, đến chửi cũng không dám, Thích Thịnh thở phì phò, lao vào bụi đỗ quyên gần đó trút giận, sau khi trút giận xong, cậu ta cười xòa rồi bỏ đi đầy chán nản.
"Cậu ta bị sao thế? Đầu óc có vấn đề à?"
Sau khi trèo qua lan can đến bên cạnh Cố Tinh Nhượng, Văn Nhu kỳ quái cảm khái.
"...!Ha ha."
Văn Nhu: "???"
"Phụt ha ha ha!"
Cuối cùng Cố Tinh Nhượng không nhịn nổi nữa, ôm bụng cười bò trên lan can.
Thấy anh cười, cô chẳng còn nhớ đến tên Thích Thịnh kia nữa, đôi mắt Văn Nhu chợt sáng lên: "Tinh Tinh, cậu cười rồi, cậu không giận tớ nữa à? Cậu đẹp thế này, lẽ ra nên cười nhiều như vậy mới phải!"
Cố Tinh Nhượng cười đến mức chảy nước mắt cuối cùng mới bình tĩnh lại.
Anh nhìn bộ dạng ngơ ngác của Văn Nhu, tâm tình vui vẻ hỏi: “Cậu không nhận ra à?”
"Nhận ra gì?"
Văn Nhu tò mò hỏi.
"Thích Thịnh và Ninh Tiếu, hai người họ có tình cảm với nhau..."
Văn Nhu: "???" Gì hả?
Cô biết trong cốt truyện hai người là một cặp, nhưng từ hệ thống 666 cô biết tình tiết truyện gần như đã bị cô phá hỏng, cho đến nay hai người đều không qua lại nhiều.
Cũng chẳng biết có phải hệ thống 666 đã hoàn toàn từ bỏ rồi hay không, đã lâu lắm rồi chẳng thấy nó trong đầu cô.
Cô còn tưởng cho đến tận bây giờ hai người này vẫn chưa từng tiếp xúc với nhau, nào ngờ họ đã phát triển tới mức này rồi sao?
Vừa rồi cô…
Chẳng trách bộ dạng Thích Thịnh lại nổi điên lên thế.
"Có phải tớ làm sai rồi không?"
Văn Nhu bỗng nhiên cảm thấy hơi khó xử.
Thấy cô vô tâm với tình cảm của người khác như thế, thế mà lại chỉ thích mình…
Văn Nhu thật sự biết thích là gì sao?
Lòng Cố Tinh Nhượng không hiểu sao run rẩy, bỗng kìm lòng không đặng hỏi: "Sao cậu lại thích tôi?"
Câu hỏi bật thốt từ miệng khiến khuôn mặt thiếu niên hơi nóng lên, bởi vì trước đây anh chỉ nghe Văn Nhu trêu chọc nhưng chưa từng nghiêm túc đối mặt với vấn đề này, đây là lần đầu tiên anh chủ động hỏi ra miệng.
Anh thật sự không biết tại sao Văn Nhu thích mình ư?
Trước đây hai người chưa từng qua lại, thậm chí chưa từng nói chuyện với nhau, chắc không phải là vừa gặp đã yêu chứ?
Đến nay anh vẫn nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp nhau bộ dạng anh trông thảm hại đến mức nào, ngay cả Cố Tinh Nhượng cũng không thể thuyết phục bản thân rằng đây là vừa gặp đã yêu.
"Là mùi hương, trên người Tinh Tinh có mùi đặc biệt nhất, cũng là mùi tớ thích nhất, vô cùng thích."
Ai lại vì mùi mà đi thích một người…
Nội tâm Cố Tinh Nhượng phản bác, nhưng khi chạm phải đôi mắt nghiêm túc của Văn Nhu, anh bỗng im bặt.
Mùi ư?
Mùi gì?
Nếu tôi không có mùi đó, liệu cậu có…
Cố Tinh Nhượng không hỏi về giả thiết ấy, anh không biết là vì nhát gan hay vì điều gì khác.
Đến cửa khu nhà cũ kỹ hoang vắng.
Văn Nhu vẫy tay tạm biệt Cố Tinh Nhượng, hình như bất chợt nghĩ tới điều gì: "Đúng rồi, Tinh Tinh, cậu có thể cùng tớ đến quảng trường Vạn Thịnh dạo phố mua quần áo vào thứ bảy ngày mai không?"
Văn Nhu không quen mặc quần áo của nguyên chủ nên muốn mua một vài bộ quần áo mới.
Điều quan trọng hơn cả là thứ bảy cô cũng muốn ở bên Cố Tinh Nhượng, he he.
Cố Tinh Nhượng mặc dù không đồng ý ngay, nhưng buổi tối trước khi đi ngủ vẫn đặt đồng hồ báo thức lúc sáu rưỡi sáng mai.
Ngày hôm sau, khi chuông báo thức vừa vang lên, thiếu niên nhảy ra khỏi giường, bắt đầu đánh răng rửa mặt ăn sáng đâu vào đấy, thậm chí còn chọn một chiếc áo khoác trắng từ trong tủ mà anh chỉ mặc một lần rồi mới ra khỏi nhà.
Nhưng anh không hề có ý định chấp nhận lời hẹn của Văn Nhu mà chỉ muốn mua hai cuốn sách tham khảo thôi.
Thiếu niên vừa đi vừa nghĩ vậy.
Nhưng khi anh thật sự đứng ở trạm xe buýt chờ xe, nhìn xe cộ tới lui, nhịp tim Cố Tinh Nhượng bỗng tăng tốc một cách khó hiểu, lòng bàn tay bắt đầu chảy mồ hôi, đầu óc cũng nảy sinh những suy nghĩ vẩn vơ, anh và Văn Nhu đang...!ư?
Hai chữ ấy quanh quẩn trong tim Cố Tinh Nhượng, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra.
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, hơi hối hận vì dậy hơi muộn, lẽ ra anh không nên lãng phí thời gian ăn sáng mà phải đi thẳng đến điểm dừng xe buýt để đến quảng trường Vạn Thịnh nhanh hơn mới phải.
Tiếng động cơ gầm rú đột ngột truyền đến từ bên trái con đường, Cố Tinh Nhượng vô thức ngẩng đầu lên, anh và một nhóm người lớn tuổi cùng các bà các cô đang đợi xe buýt đi chợ mua thức ăn bắt gặp một chiếc xe máy màu đen cực ngầu, đuôi xe đánh một đường cong tuyệt đẹp rồi vững vàng đỗ lại trước mặt anh.
Ngay sau đó, người trong xe đưa tay cởi mũ bảo hiểm ra, để lộ mái tóc dài màu đỏ óng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cùng nụ cười quen thuộc.
Cô cầm chiếc mũ bảo hiểm, ngón trỏ và ngón giữa của tay khép vào nhau, chỉ vào anh rồi gật đầu, dáng vẻ rất vô lại.
"Này anh đẹp trai, lên xe em đèo không?"
Cố Tinh Nhượng: "..."
Tạm biệt.