Xuyên Nhanh Nữ Phụ Và Phản Diện Là Cặp Trời Sinh



Trong nháy mắt, Ngu Kiều cảm giác dường như mình vẫn còn lún sâu vào cơn ác mộng khác, nếu không tại sao nàng lại nghe đại boss phản diện yêu cầu một cách vô lý như thế.

Hắn muốn xem kìa, ha ha.

Hắn muốn xem đó, ha ha ha.

Hắn muốn xem, hu hu hu.

Ngu Kiều nắm một góc “Luận Ngữ”, vì dùng sức quá mạnh nên ngón tay hơi trắng bệch, ngoài mặt nàng gắng sức giữ bình tĩnh nhưng trong lòng thì…

Không thể, không thể, không thể, ta không thể đưa sách của mình cho ngươi xem được, tuyệt đối không thể!

Ta phải giữ hình tượng tiểu tiên nữ quy ẩn một mình, trong mắt không chứa nổi dù chỉ một hạt bụi!

Không!

Chỉ trong khoảnh khắc mất kiểm soát, trong lòng Ngu Kiều lập tức biểu diễn màn gào khóc đương trường cho Kỳ Ân xem, đồng thời ra sức nắm chặt “Luận Ngữ”.

Bảo nàng chủ động đưa sách cho đối phương là chuyện không thể, trừ phi Kỳ Ân tự mình đoạt lấy.

Nhưng nếu hắn thật sự xông lên giành thật, dù phải liều mạng thì nàng cũng sẽ cố nuốt hết quyển sách này xuống bụng.

Dù sao chết nghẹn cũng đỡ hơn chết vì xấu mặt.

Chỉ trong giây lát, Ngu Kiều đã ôm suy nghĩ ắt phải chết trong lòng.

Kỳ Ân: “…”

Lúc hai người đang giằng co, xe ngựa vẫn đang đều đặn tiến lên bất ngờ dừng lại khiến hai người trong xe nghiêng ngả theo vì quán tính.

Tiếng bước chân chạy chậm từ ngoài cửa sổ xe truyền vào, giọng bẩm báo cung kính của người vừa tới vang lên…

“Khởi bẩm bệ hạ, đằng trước đã bị sạt lở nên đội ngũ không thể đi tiếp, mạt tướng đã sai người dọn sạch con đường.”

“Cần bao lâu mới xong?”

“Khoảng ba canh giờ ạ.”

Nghe vậy, Kỳ Ân chưa kịp trả lời tướng lãnh bên ngoài thì đã nghe âm thanh sột soạt vang lên bên cạnh.

Sau khi nhận ra đó là âm thanh gì, nam nhân bèn quay đầu lại và đối diện với vẻ mặt quan tâm và khó hiểu của Ngu Kiều.

“Bệ hạ, sao thế? Bên ngoài có chuyện gì ư?”

Ngu Kiều tay nâng “Luận Ngữ”, ngồi ngay ngắn phía sau trường kỷ màu nâu trầm, hỏi với vẻ quan tâm.

Ha ha ha, may mà ta nhanh tay, nhân lúc hắn không chú ý đã nhét sách trở về, khà khà khà!


Kỳ Ân: “…”

Ngu Kiều thấy nam nhân đối diện chỉ nhìn mình mà không trả lời câu hỏi của mình, chưa được bao lâu nàng gần như không thể tiếp tục duy trì vẻ mặt giả tạo được nữa.

Quan trọng nhất là không biết có phải do bản thân chột dạ hay không, nàng luôn cảm thấy hình như ánh mắt của đối phương có hàm ý khác.

“Bệ…”

Ngu Kiều thật sự chẳng chịu được bầu không khí quái dị này, vì vậy định nói gì đó.

Kế tiếp, một tiếng “bộp” nho nhỏ bỗng vang lên sau lưng.

Kỳ Ân và Ngu Kiều đồng loạt quay đầu, hai người cùng nhìn quyển sách bèo nhèo với cái tên vô cùng tươi mát nằm trơ trọi trên mặt đất.

Trong giây lát, sự yên lặng trong xe ngựa như sắp hóa thành thực thể.

Ngu Kiều nhìn chằm chằm vào quyển sách này, đầu nổ ầm ầm, thậm chí Kỳ Ân bảo vị Tướng quân quỳ bên ngoài xe ngựa đợi câu trả lời lui từ lúc nào, nàng cũng không nghe thấy.

Cho đến khi một bóng người phủ xuống bên cạnh, hương thơm mát lạnh thân thuộc truyền vào chóp mũi của nàng, sau đó một bàn tay to lớn trắng mịn như ngọc nhặt quyển sách rơi trên mặt đất lên.

Nhặt xong, Kỳ Ân lật xem vài trang một cách tự nhiên, sau đó hắn mới dời tầm mắt về phía Ngu Kiều.

Chỉ thấy gương mặt nàng tỏ vẻ bình tĩnh xen lẫn một ít tò mò, nhìn hắn với vẻ cực kỳ tự nhiên.

Rõ ràng trước đó người này rất dễ đỏ mặt nhưng bây giờ chẳng thể tìm ra một chút sắc thái đỏ nhạt nào bên trên gương mặt trắng nõn của nàng.

Thật sự làm cho người ta không nhận ra bất kỳ sơ hở nào!

Nếu hắn không nghe được tiếng lòng của nàng.

A a a a, hắn thấy rồi, thấy rồi, thấy,…

Ta phải bình tĩnh, phải bình tĩnh! Không sao hết, sóng to gió lớn nào mà Ngu Kiều đường Ngô Đồng, phố Án Sơn ta chưa từng trải qua.

Không sao cả, nhất định không sao cả! Đừng nói nàng không bị bắt tại trận mà do cuốn sách vô tình rơi xuống, dù thật sự bị bắt tại trận thì nàng vẫn có thể giảo biện được.

Hơn nữa, người trưởng thành đọc sách mười tám cộng thì đã sao?

Tuy tiếng lòng của Ngu Kiều rất hợp tình hợp lý nhưng ngoài mặt vẫn giữ sắc thái tò mò như ban đầu.

Nàng thấy Kỳ Ân cứ nhìn mình không chớp bèn tỏ vẻ đơn thuần vô tội và khẽ hỏi: “Bệ hạ, quyển sách này… Tên sách thật sự tao nhã.

Thiếp có thể đọc nó được không? Luận Ngữ hơi nhàm chán…”

Nếu ngươi dám cho ta đọc, ngươi sẽ trở thành vua háo sắc cung cấp sách cấm cho tiểu tiên nữ!

Ngu Kiều ngày càng phấn khởi.


Kỳ Ân: “…”

Nam tử khẽ cụp mắt xuống, lông mi đen dày tạo thành một bóng mờ dưới mí mắt của hắn.

Chỉ thấy hắn từ từ khép quyển sách trên tay lại, sau đó nhét nó về chỗ cũ.

“Không thể, quyển này… Cô còn chưa đọc hết.”

Kỳ Ân bày ra dáng vẻ lạnh nhạt.

Ớ?

Ngu Kiều ngỡ ngàng khi nhận được đáp án như thế, sau đó nhìn bạo quân thiên cổ trong lời đồn ở đối diện nghiêm túc lật xem sách cấm trong tay.

Bầu không khí trong xe ngựa im phăng phắc, ngoài tiếng lật từng trang sách của Kỳ Ân ra thì không còn âm thanh nào khác.

Ngu Kiều ngơ ngác nhìn dáng vẻ nghiêm túc như đang đọc tứ thư ngũ kinh của đối phương, một lúc lâu sau vẫn không thể phục hồi tinh thần.

Nàng… Nàng thua rồi!

So với trùm phản diện này, tố chất tâm lý của nàng chả khác nào cặn bã, không, phải nói so với cặn bã cũng không bằng!

Điều đó không quan trọng, quan trọng nhất đó là nàng chưa đọc xong, chỉ mới xem đến cảnh đặc sắc nhất thôi mà á á á! Bịt mắt cởi y phục, sau đó thế nào nữa? Phần tiếp theo thế nào?

Nàng chưa nhìn thấy mà!

Hình tượng Ngu Kiều bé nhỏ trong lòng điên cuồng nện đất.

Gần như cùng lúc đó, Kỳ Ân ngồi quay lưng về phía Ngu Kiều hơi nhếch môi lên.



Gần giữa trưa, nhiệt độ trong xe ngựa ngày càng tăng cao, sạt lở khiến họ không thể đi tiếp, vì vậy dưới sự dẫn đầu của Kỳ Ân, Ngu Kiều bước xuống xe hóng gió cùng hắn.

Khi vừa xuống xe ngựa, nàng ngước mắt lên thì nhìn thấy chúng mỹ nhân cũng xuống xe ngựa đổi gió ở cách sau lưng họ không xa.

Không thể không thừa nhận dù đứng giữa dàn mỹ nhân đặc sắc béo gầy đều có đủ, song chỉ cần thoáng nhìn thì người ta đều có thể bắt gặp nữ chính Yến Thanh đầu tiên.

Không phải vì tướng mạo mà do nàng ấy toát lên một loại khí chất đặc biệt khó tả.

Như kiểu chỉ cần nàng ấy đứng ở đó, dù bên cạnh có bao nhiêu người thì đều bị hào quang của nàng ấy lu mờ không thể tỏa sáng.

Ngu Kiều rất tán thưởng Yến Thanh, dù nàng ấy là vị Thái hậu nước Sở trong sử sách hay nữ chính trong bộ phim truyền hình vừa hot cách đây không lâu cũng vậy, có điều nàng không đồng tình với ánh mắt chọn nam nhân của nàng ấy.

Không phải Sở Cao Tổ Văn Nhân Vô Kỵ không tốt, mà vì tên đó chỉ biết bảo Yến Thanh nhẫn nhịn mỗi khi gặp chuyện khó xử.


Không làm Hoàng hậu - nhịn, không có con - nhịn, hậu cung ngày càng nhiều tần phi - nhịn.

Mỗi ngày nhịn một nhiều, nhịn nhịn nhịn, sau này nhẫn nhịn nhiều đến nỗi Ngu Kiều còn nghi ngờ rằng có phải đời trước nàng ấy là ninja rùa chuyển thế hay không.

Tất nhiên có lẽ người ta nhẫn nhịn nhất thời là vì trời cao biển rộng ngày sau.

Song nếu đổi lại là nàng, nàng nhịn cho mà mừng!

Dù sao tương lai người nàng thật lòng yêu chỉ có thể thuộc về một mình nàng, chuyện bị ép buộc tới cùng mà vẫn không chịu cúi đầu ở hiện đại thì không có lý gì phải thỏa hiệp khi đổi sang thời không khác cả.

Đây là điều duy nhất mà nàng kiên trì, không có thỏa hiệp.

Ngu Kiều nhìn Yến Thanh ở phía xa, sự kiên quyết lóe lên trong mắt, nhưng nàng không chú ý đến Kỳ Ân bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt sâu thẳm.

Ơ?

Đúng lúc này, Ngu Kiều thầm la lên vì kinh ngạc, sau đó cứ nhìn chằm chằm vào tiểu thái giám một thân màu trắng bên cạnh Yến Thanh.

Người đó…

Nghe thấy tiếng lòng của nàng, Kỳ Ân mới quay lại nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy một thái giám y phục trắng bước chân khập khiễng bên cạnh Yến Thanh.

Trí nhớ của hắn xưa giờ không được tốt lắm nhưng vẫn nhớ rõ thái giám này, bởi vì hắn ta bị tàn tật.

Nếu hắn nhớ không lầm, hình như hắn ta là một trong những con nuôi mà Triệu Hữu đã nhận một năm trước, không nhớ rõ tên đầy đủ là gì, nhưng hình như trong tên có một chữ “Đức”.

Hắn ta có vấn đề gì sao?

Kỳ Ân khẽ nhíu mày.

Kế tiếp khóe mắt hắn bèn chú ý đến Ngu Kiều bên cạnh đang ra vẻ lơ đãng nhìn mình.

Nếu hắn không nhìn lầm, ánh mắt đó của nàng vừa đồng tình, thương hại, thậm chí còn cười trên nỗi đau của người khác.

Sau đó hắn chỉ nghe nàng cảm thán từ tận đáy lòng…

Xanh quá!

Xanh?

Kỳ Ân bỗng thay đổi suy nghĩ.

Có lẽ do thời không khác nhau nên dù hắn có thể nghe thấy nàng nói rất nhiều nhưng không hiểu nổi chúng có ý nghĩa gì.

Có điều không sao, bởi vì nàng vĩnh viễn không chỉ nói một câu, chỉ cần kết nối câu trên câu dưới với nhau thì hắn cũng có thể đoán ra ý nàng muốn nói.

Ngu Kiều nghiêng đầu, tầm mắt không khỏi di chuyển theo tiểu thái giám y phục trắng nọ.

Ngẫm lại trong lịch sử, chỉ có mỗi vị bạo quân Kỳ Ân này mới bị đội nón xanh (cắm sừng) từ đỉnh đầu tới tận cổ chân thôi nhỉ.

Ha, dù trước mắt không quay đầu lại nhìn nhưng hình như nàng vẫn cảm nhận được một dải xanh biếc dạt dào bên cạnh.

Lại nói hai người Yến Thanh và Văn Nhân Vô Kỵ này thật là, chẳng lẽ phải “trước hoa dưới trăng”* trước mặt Kỳ Ân mới kích thích hơn sao? Nhất là Văn Nhân Vô Kỵ còn dịch dung thành thái giám mới ghê.

*Hoa tiền nguyệt hạ: ý nghĩa ban đầu là chỉ một nơi làm thơ nghe hát, sinh hoạt giải trí, về sau được sử dụng để chỉ nơi gặp gỡ hẹn hò của các đôi trai gái.


Tương lai khi Yến Thanh được Kỳ Ân chuyên sủng, hai người còn ăn của Kỳ Ân, dùng của Kỳ Ân, còn tình nồng ngọt ý, thề non hẹn biển dưới mắt người ta.

Xong lại trong ứng ngoài hợp chơi chết tên bại hoại này, bản thân không cần dẫn quân đánh trận thì đã có thể giành lấy non sông gấm vóc của Kỳ Ân.

Chậc chậc, ai nhìn cảnh tượng này mà không thốt lên một tiếng “thê thảm” cơ chứ.

Đúng vậy, trong khoảng bảy năm nữ chính Yến Thanh và Văn Nhân Vô Kỵ chia xa, không phải họ không liên lạc với nhau.

Theo lịch sử ghi lại, Văn Nhân Vô Kỵ đúng là con cưng được thế giới này thiên vị, hắn ta biết rất nhiều thứ, nào là dịch dung, y thuật, xem tướng này nọ.

Trước khi bước chân lên làm Hoàng đế, các ‘thân phận’ của hắn ta nhiều đến mức không thể mặc hết, thế nào hắn ta cũng sẽ dịch dung.

Huống chi nhiều thân phận thì thả thính cũng dễ dàng hơn nhiều.

Mà tiểu thái giám tên Trường Đức này cũng là một trong những thân phận của hắn ta, được chuyên dùng để yêu đương hẹn hò với Yến Thanh.

Có điều Ngu Kiều không rõ cuối cùng hắn ta giết người xong chiếm thân phận hay từ đầu đến cuối đều là do hắn ta cố tình giả vờ giả vịt.

Ngu Kiều bất giác suy nghĩ miên man, nàng cho rằng khả năng trước lớn hơn.

Suy cho cùng giết người dễ dàng hơn tạo ra một người không có thật nhiều.

Người đời thường nói bạo quân Kỳ Ân giết người như ngóe, nàng cảm thấy vị Sở Cao Tổ này không kém cạnh là bao, trong số những ‘thân phận’ bị người đời sau chế giễu, có cái nào mà không nhuốm máu tươi của người vô tội đâu chứ.

Huống chi sau khi lên ngôi, hắn ta đã giết rất nhiều lão thần, kể cả phụ thân Ngu Bất Lỗ của nguyên chủ cũng chịu cảnh bị bỏ đói đến chết sau khi nữ nhi qua đời.

Đây là nguyên nhân quan trọng vì sao từ lúc bắt đầu nàng chưa từng xem Văn Nhân Vô Kỵ là lựa chọn của mình.

Tất nhiên nàng chê quả dưa leo nát bẩn thỉu cũng là một nguyên nhân trong đó.

Ai bảo lúc Văn Nhân Vô Kỵ bước vào tuổi xế chiều, có lẽ không cách nào chấp nhận bản thân đã già nên cứ cách hai ba ngày lại sủng hạnh một phi tần mới, hậu cung đã từng đông đúc đến mức quốc khố cũng không nuôi nổi.

May thay sau đó Yến Thanh lên nắm quyền, liều mạng tăng thu giảm chi mới bình ổn tình trạng này.

Nghĩ đến đây, Ngu Kiều lại liếc Yến Thanh.

Nể tình lọ Ngọc Tham hoàn kia của nàng ấy, nàng sẽ gợi ý với nàng ấy khi có cơ hội nhưng cũng chỉ là gợi ý mà thôi.

Dù sao trước mắt Văn Nhân Vô Kỵ vẫn giữ mình trong sạch, trong tim chỉ có mỗi Yến Thanh, ngay cả nàng còn cảm nhận được nữa là.

Nếu Ngu Kiều vẫn khăng khăng lấy những chuyện chưa xảy ra trong tương lai chia rẽ họ, cộng thêm mối quan hệ giữa nàng và nàng ấy trước kia không tốt, Yến Thanh sẽ không tin nàng!

Ngu Kiều cũng chưa từng nghĩ sẽ nhắc nhở Kỳ Ân về sự tồn tại thân phận khác của Văn Nhân Vô Kỵ.

Một mặt nàng sợ lịch sử, không dám tùy tiện làm ra việc thay đổi lịch sử.

Mặt khác nàng và Kỳ Ân thật sự không thân nhau, cho dù nàng đã trở thành vợ bé có tiếng không có miếng của hắn nhưng hai người mới biết nhau ba ngày, bảo nàng mở miệng kiểu gì.

Tất nhiên những lý do trên không quan trọng, quan trọng nhất là…

Ngu Kiều lại dời chú ý lên “Trường Đức” đang đỡ bàn tay của Yến Thanh, tiểu thái giám môi hồng răng trắng mấp máy môi như đang nói gì đó, còn Yến Thanh thì nghiêng đầu mỉm cười.

Cổ đại quá nhàm chán, chỉ có hóng chuyện mới làm nàng sung sướng mà thôi.

Khà khà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận