Đông Thương Tang Thanh thoáng ngây người, sau đó khẽ cười, tiếng cười ngày một lớn, cười đến ngã ra đất.
Di Giai ngồi dậy kỳ quái nhìn hắn.
Lát sau, hắn mới ngưng cười, uể oải nói:"Thì ra đây là kế hoạch của ngươi.
Câu dẫn ta?"
Di Giai không đáp.
Hắn bình thản nói tiếp:"Kẻ có thể vào được đây chẳng thể là kẻ ngu ngốc, ngươi là người đầu tiên.
Ngươi biết không?"
Di Giai quả thật không biết điều này, cô nghĩ nghĩ rồi nghiêng đầu hỏi:"Còn ngươi cố tình bẻ thẻ của ta?"
"Ta muốn biết ngươi định làm gì để ta vẽ bản đồ cho ngươi." Hắn khẽ cười, tiến lại nâng cằm cô:"Câu dẫn? Không còn trò gì mới mẻ hơn sao?"
Di Giai im lặng một lát, bật cười đáng yêu với hắn:"Cũ thì sao nào? Ngươi cũng đâu có giết ta?"
Lần này đến lượt Đông Thương Tang Thanh lại im lặng.
Không sai.
Tuy cũ, nhưng lại rất hiệu quả.
Hắn thật sự không nỡ giết cô.
"Di Giai..." hắn than khẽ, cúi xuống cắn mạnh lên môi cô, Di Giai giật mình, muốn đẩy hắn ra lại bị giữ chặt hai tay, lúc lâu sau tựa như đã gặm đủ, hắn mới lưu luyến buông ra:
"Bản đồ.
Ngươi sẽ có."
Di Giai ngạc nhiên, hắn đứng dậy cầm thẻ đen đưa cho cô:"Ta đã cài bản đồ vào nó.
Cũng sửa xong rồi.
Ngươi có thể đi."
Cô ngơ ngác cầm lấy thẻ, có chút hoang mang nhíu mày nhìn hắn:"Tại sao?"
Hắn ngồi xuống đối diện, dáng vẻ hết sức thoải mái mà thú nhận:"Bởi vì ngươi thật sự làm cho ta cứng."
...!
Di Giai chạy.
Cô cầm thẻ chạy thật nhanh khỏi đó.
Căn phòng u ám chết tiệt! Đông Thương Tang Thanh chết tiệt! Cô thề sẽ không bao giờ quay lại đó nữa!
Mặt cô đỏ bừng, dường như tất cả máu đã bị dồn lên đó, hắn còn có liêm sỉ không? Hắn không biết xấu hổ sao?
Thật ra ban nãy kịch bản trong não cô thế này:
Sờ tới múi bụng của hắn, ra là giữ tư thế này quá lâu nên bị chuột rút?
Di Giai: Để ta giúp ngươi đi?
Đông Đông: Giúp thế nào?
Di Giai: Trả thẻ để ta rời khỏi đây, ta sẽ không bao giờ bị thương phải nhờ ngươi liếm nữa.
Đông Đông: Có lý + cảm thấy phiền toái = trả thẻ đuổi cô đi.
Từ nay không gặp lại, kết thúc có hậu, bản đồ cô sẽ tìm cách khác.
Nhưng tên Đông Thương Tang Thanh đó lại làm hỏng hết kịch bản!
Vạch thẻ vào không khí, cô lao vào không gian hệ thống đã lâu không trở lại của mình, nhảy lên giường lăn lộn một trận.
"Đông Thương Tang Thanhhhhh!!!!" cô tức giận dùng gối bịt lên mặt mình, dồn sức gào lên.
"Cái gì?"
Di Giai giật thót ngã lăn khỏi giường hoảng hốt nhìn xung quanh.
Là giọng Đông Thương Tang Thanh! Cô bị ảo giác sao?
"Đông Thương Tang Thanh?" Cô thử gọi lần nữa
"Chưa gì đã nhớ ta rồi à?" Lần này kèm theo tiếng cười khẽ.
Di Giai kinh hãi nhìn vào tấm thẻ đỏ, mặt cô trắng bệch, tay run rẩy chỉ vào nó:"Ngươi?!"
"Linh hồn ta sẽ tạm thời trú trong này.
Hi vọng sau này chúng ta có thể vui vẻ sống hòa thuận cùng nhau như trước."
"..."
ĐÔNG THƯƠNG TANG THANH!!!
Đông Thương Tang Thanh vốn không định thả cô đi sớm như vậy, nhưng linh hồn Di Giai khi ấy đã bị đám khói đen ăn mòn, cần đồ ăn ở tầng trên tới bổ sung, hắn không thể giữ cô ở lại đây thêm được nữa.
Trong lúc sửa thẻ hắn đã di rời hồn phách vào lỗ hổng trong đó, "bên trong có bản đồ", hắn không nói dối, là bản đồ sống.
Ở tầng 5 bên dưới chỉ còn lại thân xác bất tử của hắn, từ đây hắn cùng Di Giai đi khắp nơi lập nên phe phái đầu tiên, nhưng người ngoài không một ai biết hắn tồn tại, chỉ nghĩ hắn là một tấm thẻ mà thôi.