Tư Hạo đặt sách xuống, ánh mắt dừng trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô:"Việc gì chị cũng phải nói dối tôi sao?"
"Tôi có nói thật cậu cũng không tin." Không lẽ muốn tôi nói đây là đồ vật tiên tiến thay bộ đàm được người xem trực tiếp bên ngoài tặng cho?
"Vậy chị cảm thấy nói dối tôi sẽ tin sao?"
Di Giai thở dài ngồi dậy, bước một chân qua người hắn, chủ động ôm lấy eo, áp mặt lên ngực hắn:"Tư Hạo..."
Cuối cùng cũng phải dùng mỹ nhân kế!
Tư Hạo cũng ôm lấy cô:"Ừm?"
Không nhìn thấy vẻ mặt hắn, cô đành tự suy đoán, dụi mấy cái vào ngực đối phương rồi mềm giọng nói:"Tôi chỉ không muốn cậu hiểu lầm nên mới nói dối.
Đây cũng không phải khuyên tai đôi gì, ba người chúng tôi đều có."
"Ồ..."
Di Giai vô cùng muốn xem sắc mặt hắn để còn tính kế tiếp, vì vậy khẽ ngẩng đầu, không ngờ còn chưa kịp nhìn rõ cái gì thì đã bị đối phương áp xuống hôn.
Giác quan thứ sáu nói lúc này tuyệt đối không nên chống cự, vì vậy Di Giai còn vòng tay ôm cổ, nhẹ nhàng đáp lại đối phương.
Nhưng càng hôn càng lâu, không khí trong phòng càng có xu hướng nóng lên, thật sự không nên chống cự sao?
Di Giai nằm đè lên Tư Hạo, cho nên biến đổi cơ thể của hắn cô cũng trực tiếp cảm nhận được.
Thứ bên dưới ngóc cmn đầu lên rồi! Còn không dừng mau?!
Cô ngồi trên đùi hắn, hắn lại dựa vào đầu giường, thứ kia qua chiếc quần đùi mỏng chỉ thiếu điều chọc thẳng vào bụng cô.
Mặt Di Giai nóng ran, vội tránh né cái miệng vẫn không biết điểm dừng của Tư Hạo.
"Sao vậy?" Giọng hắn trầm hơn thường lệ rất nhiều.
Di Giai đang muốn leo xuống thì một bàn tay đã đặt lên mông ấn cô ngồi lại, thứ nóng bỏng cứng ngắc kia như muốn đâm thủng bụng cô.
"Tư Hạo..." Cô rưng rưng tội nghiệp nhìn hắn, hắn lại bật cười:"Đừng sợ."
"..."
"Nó không đáng sợ thế đâu." Tư Hạo vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
"..." Di Giai vùi mặt vào ngực hắn, không còn can đảm ngẩng lên.
Sau đó, Tư Hạo lại lấy sách đọc.
Cô hé mắt nhìn, cực kỳ khó hiểu.
Sao hắn có thể vừa cứng vừa đọc sách như thế được?
Nghe tiếng lật sách, bụng cũng bị chọc đến quen, Di Giai lại cảm thấy buồn ngủ, cô nằm trên ngực Tư Hạo, dần dần thiếp đi.
Sáng hôm sau, Di Giai tỉnh lại trong lòng Tư Hạo, cô thấy một chân mình bị hai chân hắn kẹp lấy, hơi hốt hoảng vì sự thân mật quá phận này.
Nhưng rồi bình tĩnh nghĩ lại, hai người thân đến nỗi cô còn từng giúp Tang Thanh an ủi cơ mà, kẹp chân thế này có là gì?
"Đang nghĩ gì vậy?" Tư Hạo mở mắt từ khi nào, đang nhìn chằm chằm cô:"Mặt đỏ cả rồi."
"Ha ha...!Không nghĩ gì...!Không nghĩ gì..."
Thấy mặt cô càng đỏ hơn, Tư Hạo hôn lên má cô một cái:"Hôm qua bị dọa sợ à?"
Cô lắc lắc đầu, Tư Hạo khẽ cười:"Vậy thì tốt."
Cảm thấy tư thế này quá gần gũi rồi, Di Giai cựa chân muốn rút ra, không ngờ đầu gối lại chạm vào thứ gì đó, mà nụ cười trên mặt Tư Hạo cũng cứng đờ lại.
"Xin lỗi...!Xin lỗi...!Có đau không?" Di Giai cuống lên.
Sắc mặt Tư Hạo rất nhanh trở lại bình thường:"Không sao."
"Thật xin lỗi..."
"Không sao."
Thấy hắn kiên trì như vậy, Di Giai cũng an tâm rút chân ra, thở phào một hơi.
Tư Hạo ngồi dậy đi vào nhà tắm.
Vài phút sau, hệ thống đột nhiên hiện lên.
[Hệ Thống: Kỷ niệm tròn năm năm đến với thế giới, xin lựa chọn quà tặng:
1.
Thẻ lời đồn (Số lượng: 1)
Khống chế lời đồn thổi, khiến tiếng đồn vang xa.
2.
Thẻ tua ngược 10 giây (Số lượng: 1)
Dùng khi nguy hiểm, tác dụng như tên.
3.
Thẻ thôi miên (Số lượng: 1)
Khống chế người khác trong 5 phút, khiến đối phương nghe theo vô điều kiện.]
Di Giai nhướn mày, vừa bấm chọn số 1 xong thì nghe tiếng Tiêu Cự vang lên:"Bên cô có gì?"
Cô nói cho Tiêu Cự.
"Bên tôi cũng thế.
Cô chọn thẻ thôi miên đi, tôi chọn thẻ tua ngược rồi."
Di Giai ngẩn ra:"...!Tôi chọn thẻ lời đồn rồi."
"..."
Cô nghe thấy tiếng hít thở khó khăn của đối phương, hẳn là đang khống chế mình không nổi giận.
"Được rồi." Tiêu Cự nói.
Không có sau đó nữa.
Di Giai thấy hơi buồn cười, thẻ đen trong ngực áo cô cũng nhịn không được hỏi:"Chọn thứ vô dụng đó làm gì?"
Chỉ thấy Di Giai khẽ nhếch môi, ánh mắt lẫn khí chất cũng thoáng thay đổi:"Ngồi xem kịch là được rồi."
Không hiểu sao thẻ đen chợt thấy ớn lạnh, rồi bỗng nhiên nó giật thót, ngày thường luôn thấy cô hành động ngốc nghếch, suýt nữa quên mất người trước mặt mình là ai.
Nó nhịn không được len lén nhìn lên xem có phải ảo giác của mình không, nhưng Di Giai đã lại giương mắt đọc bình luận, không có gì khác thường.
.