Mấy ngày sau đó ả thường ra ngoài nhặt đá sắp xếp qua lại xung quanh, những lúc đó Di Giai lại ngồi ở cửa hang nhìn, cô từng thấy Tang Thanh xếp đá một lần nên đoán đây cũng là 1 loại trận pháp.
Nhìn trận pháp dịch chuyển trong hang cô cũng đoán được cô nương này mạnh ở khía cạnh nào.
"Này! Ngươi chắc là trận pháp này khiến hắn hồn phi phách tán chứ?" Di Giai hỏi
Cát Tư chẳng thèm nhìn cô, chỉ chăm chú bày trận.
Di Giai nhàm chán ngáp mấy cái, khi trời tối ả mới trở về hang, dường như chẳng sợ cô chạy trốn, chưa từng xem chừng hay cảnh giác cô, chỉ cho cô là một người thường có chút nhan sắc mà thôi.
Ngày thứ bảy, Mị Huyền đặt chân đến núi, hắn mang theo một cây đàn.
Di Giai khi nhìn thấy cây đàn này thì cả người vui vẻ, Cát Tư lại không thèm để ý, ung dung bước ra:"Ngươi cho là đánh bại được ta trên đất của ta?"
Hắn liếc thấy Di Giai không có tổn hại, khẽ thở phào, ánh mắt nhìn Cát Tư lại trở nên tàn nhẫn:"Ngươi giao nàng ra đây, ta sẽ cho ngươi một con đường sống!"
"Ha ha ha! Tưởng bở sao?" Ả triệu hồi ra một thanh kiếm, trên thân và lưỡi kiếm vẽ đầy phù chú mờ ảo.
Không nói một lời, Mị Huyền xoay người ngồi xuống đàn một khúc nhạc đầu tiên.
Tiếng đàn vừa cất lên đã khiến con người ta đáy lòng rấy lên nỗi chua xót, uất hận, nuối tiếc, hình ảnh 2 người từng ân ái yêu thương lướt qua đầu Cát Tư, cô ta ôm đầu đau đớn khuỵu xuống.
Mà bên trong, Di Giai cũng chợt đau đớn, có thứ gì như xé rách đầu cô muốn xông ra ngoài.
"A? Có sự sống sao? Đáng tiếc, vậy là thành phẩm thất bại rồi..." cô gái đứng trước một cơ thể, khẽ than vãn.
"Xin đừng hủy diệt tôi, chủ nhân...!hãy cho tôi vinh hạnh hầu hạ ngài..." cơ thể kia nằm trên giường cứng ngắc mở miệng van nài
...!
...!
...!
"Cậu chắc là nó sẽ nghe lời chứ? Đừng để bản tính thiện lương này hại cậu." Người đàn ông từ xa đi đến càu nhàu
"Thôi mà Silver, cậu lo lắng quá rồi đấy! Lại đây ném thử trà mật ong tôi vừa pha đi." Cô gái ấy có vẻ không để tâm lắm, nâng tách trà lên cười một cách xinh đẹp.
...!
...!
...!
"Silver, lại đây nào! Tôi dạy cậu chiêu này rất lợi hại!" Cô gái vui vẻ khoa tay múa chân
"Chiêu này có ích gì chứ?" Người kia có chút ghét bỏ
"Cậu ngốc lắm! Tưởng tượng xem nếu có thể phong ấn sức mạnh một người rồi còn gì đơn giản hơn để đánh bại người đó chứ?"
"Tỉ lệ phong ấn thành công là 0.01% mà mỗi lần tốn đến 40% sức lực, thà đi đánh nhau cho rồi!"
"Tôi sẽ nâng tỷ lệ này lên cho cậu coi!"
...!
...!
...!
"Ngươi đừng đánh nữa!" Cát Tư xông tới muốn chém đôi cây đàn, hắn ôm cây đàn bay ra chỗ khác, ả thấy hắn bước vào 1 trong số các trận pháp bèn lập tức khởi động trận, Mị Huyền đã đề phòng từ lâu, đánh ra một âm khiến đất đá xung quanh bay loạn phá hủy trận pháp, lúc hắn ngẩng lên chợt tái mặt.
Cát Tư không biết từ lúc nào đã trở lại hang đem Di Giai ra, ả cười lớn:"Ngươi đoán xem ta sẽ giết cô ta bằng cách nào?"
"Ngươi không phải muốn đấu với ta một trận nghiêm túc sao?" Hắn gằn giọng
"Bây giờ không muốn nữa! Ta muốn ngươi nhìn người mình yêu chết trước mắt mà không làm gì được!" Vừa nói ả vừa di chuyển một hòn đá dưới chân, trận pháp khởi động làm Mị Huyền cứng đờ người không thể động đậy.
Đàn trên tay cũng rơi xuống mặt đất.
Cát Tư đang muốn dồn sức vào tay bóp chết Di Giai, lại không ngờ Di Giai lại bẻ cổ tay ả ra, tay còn lại thì chụm lại xuyên qua bụng ả, máu tươi trào ra.
Biến chuyển quá nhanh không ai kịp đề phòng, đều bị một loạt các động tác nhanh gọn của cô làm kinh sợ đến ngây người.
Cát Tư gục xuống.
Di Giai đi tới gần Mị Huyền, nhặt lên cây đàn phủi phủi một chút.
"Tử Cầm..." Mị Huyền vẫn bị đông cứng người, hắn run giọng gọi
"Ta không phải Tử Cầm."
"Nói dối! Nàng chính là hắn! Là do nàng đã luân hồi nên không nhớ được!"
"Sao lại không nhớ? Ngày ấy hắn tự sát, trước khi chết đã nói với ngươi sinh ra là nam nhân là lỗi của hắn, hẹn ngươi kiếp sau làm nữ nhân của ngươi, làm sao lại không nhớ?"
"Ngươi...ngươi có nhớ?"
"Ta được hắn kể lại, ta không phải là hắn.
Hắn sẽ không bao giờ trở lại đâu."
'Cạch'
Bỗng nhiên một tiếng động vang lên, Cát Tư bò lê dưới đất, mặc kệ máu chảy trên bụng mình, đặt một hòn đá vào vị trí khởi động trận pháp hồn phi phách tán của ả.
Nhưng một thoáng yên lặng trôi qua, vẫn chẳng có gì xảy ra.
"Ngươi nghĩ mấy ngày này ta ngồi ngoài hang nhìn ngươi, là nhìn chơi cho vui sao?" Di Giai kỳ quái nhìn ả.
Ả sửng sốt rồi lại như sực tỉnh, trợn trắng mắt ngất đi.
Di Giai quay lại thấy Mị Huyền mặt mũi trắng bệnh như không còn sức sống, cô nhàn nhạt nói với thẻ đen:"Trở về."