Bạch Tửu về tới Bạch phủ, đương nhiên phải nghe cha cô hỏi han ân cần một lượt. Phụ thân Bạch Tửu tên là Bạch Phương, ông làm quan mấy chục năm cũng chỉ làm một huyện lệnh Trạch Dương nho nhỏ, vì ông không biết a dua nịnh hót, nên thăng quan là không có khả năng, chẳng qua cũng may ông làm quan thanh liêm, lại vì huyện Trạch Dương cách khá xa hoàng thành nên không có ai tới cưỡng ép ông theo phe phái, bởi vậy cái vị trí huyện lệnh này của ông cũng vững chắc thật sự. Theo Bạch Tửu thấy, vị phụ thân này của cô có lẽ chính là người đại trí giả ngu.
“Nên lần này các con trở về, là để một thứ đồ vật đặc thù?” Trên bàn cơm, nghe Bạch Tửu nói xong chuyện xảy ra thời gian này, Bạch Phương lên tiếng hỏi.
Bạch Tửu “Vâng” một tiếng.
Khương Đường gật gật đầu, “Đúng vậy ạ. Bạch đại nhân, ngài có biết huyện Trạch Dương có truyền thuyết cổ quái hay chuyện đặc thù gì không?”
Bạch Phương nghĩ một chút, ánh mắt hơi ngừng, lại nhìn sang Bạch Tửu, tiếp theo mới thu hồi tầm mắt, nói: “Mấy truyền thuyết hay chuyện kỳ quái thì ta cũng không biết nhiều, có lẽ các ngươi có thể tìm người già trong thành hỏi thăm một chút, có lẽ bọn họ biết được.”
“Vậy Tiểu Tửu, ngày mai chúng ta liền đi hỏi thăm một chút đi.”
Bạch Tửu nhìn Khương Đường nói “Được”, lại nhìn thoáng qua dáng vẻ như muốn nói lại thôi của phụ thân, rũ mắt uống một ngụm canh.
Nếu Bạch Tửu nhớ không lầm, Khương Đường sẽ gặp nam thứ ở chính huyện Trạch Dương, hắn cũng chính là xà yêu kia. Mà nói là để Bạch Tửu và Khương Đường ra ngoài tìm đồ, kỳ thật Cố Trường Tình cũng âm thầm ở chỗ tối chú ý nhất cử nhất động của các cô. Cố Trường Tình trước sau vẫn cho rằng mình suy tính không sai, người mệnh Hóa Sát vốn chỉ có thể xuất hiện một người, vậy không có khả năng xuất hiện người thứ hai nữa, mà nếu xuất hiện hai, vậy có nghĩa một trong số đó nhất định có vấn đề.
Cố Trường Tình không cách nào phán đoán rốt cuộc là ai có vấn đề, liền chỉ có thể âm thầm quan sát.
Bạch Tửu nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mình là người có vấn đề kia, rốt cuộc trên đầu cô vẫn còn một cái mác nữ phản diện tương lai đó. Cô có chút lo âu, hiện tại không phải vấn đề cô có muốn hy sinh hay không, mà cho dù cô hy sinh, cũng không nhất định có thể phát huy tác dụng của mệnh cách gì đó kia để ngăn cản Ma Vương được.
Ngày tiếp theo, Bạch Tửu và Khương Đường liền quyết định chia binh làm hai đường, một người đi hướng Đông, một người đi hướng Tây, hỏi thăm một số vị lão nhân trong thành xem họ có biết chuyện gì hay không. Bạch Phương thương con gái, ông muốn để Bạch Tửu ở lại trong phủ nghỉ ngơi, phái mấy nha dịch đi hỏi thăm là được, chẳng qua Bạch Tửu đã cự tuyệt với lý do không thể khiến công tư lẫn lộn.
Bạch Tửu vào một quán trà, cô nghĩ có lẽ người kể chuyện trước nay nghe nhiều đồn đãi sẽ biết nhiều tin tức hơn cũng không chừng. Lúc này người kể chuyện còn chưa lên sân khấu, tất cả mọi người đều đang uống trà, Bạch Tửu vào một căn phòng, lại cho chưởng quầy một thỏi bạc, chưởng quầy liền lập tức vui vẻ ra mặt, gọi người kể chuyện đến đây.
“Không biết cô nương tìm ta có chuyện gì?” Người kể chuyện là một người đàn ông trung niên, nói chuyện rất khách khí. Ông ta vốn là một người đọc sách, chẳng qua thi khoa cử liên tiếp không đỗ, vì cuộc sống liền đi làm người kể chuyện.
Bạch Tửu cười, “Tố Văn tiên sinh biết rất nhiều kỳ văn dị sự, ta muốn thỉnh giáo tiên sinh, huyện Trạch Dương chúng ta có chuyện xưa hay truyền thuyết kỳ quái gì không?”
Vì đã nhận tiền, người kể chuyện cũng chỉ nghĩ một chút, liền nói: “Truyền thuyết, chuyện xưa ở huyện Trạch Dương cũng không ít, như mấy chuyện xưa lệ quỷ lấy mạng hay hồ yêu mê hoặc người này, người bình thường đều biết cả.”
“Vậy có chuyện xưa gì mà mọi người không biết không?”
“Cái này… thì cũng có.” Người kể chuyện nói: “Trong quyển dị chí* (sách ghi lại chuyện lạ) ta nhận được từ sư phụ ta, có liền ghi lại hai chuyện xưa ở huyện Trạch Dương mà ít người biết được.”