Xuyên Nhanh Ở Các Thế Giới Làm Con Gái Cá Mặn Của Các Đại Lão


“Tự mình chiếu cố đứa nhỏ, không cần chúng ta quản? Đến cả chính con ba đang nuôi, con có bản lĩnh thì thử không dùng tiền của ba thử xem, con chính mình đều không nuôi sống được mình!” Rốt cuộc cùng con trai đấu tranh nhiều năm nên Tại Diên biết rõ làm gì sẽ khiến nó phẫn nộ.Nhưng mà Tại Dã không có bị chọc giận, mà nhìn mẹ anh một cái, đột nhiên nói: “Mặc dù con biết bố không thích đứa con trai này, rất muốn đem tất cả tài sản để lại cho con riêng, nhưng mà quang minh chính đại mà nói trước mặt mẹ con nói vậy, xem ra ba đã quyết định tốt.”Lúc đầu miễn cưỡng cùng trận doanh với Tại Diên ánh mắt bà Ôn Linh biến đổi, nháy mắt nhìn Tại Diên ánh mắt không hài lòng.“Tại Diên, lúc chúng ta ly hôn đã nói như thế nào! Ông tranh quyền nuôi nấng Tiểu Dã lại nói gì! Tôi nói với ông, đồ vật nên cho Tiểu Dã không thể thiếu một đồng, nếu không ông không xong với tôi!” ánh mắt Ôn Linh muốn phát ra lửa.Sự tức giận tận trời cùng du͙© vọиɠ chiến đấu kia làm Tại Dã yên lặng xê xịch sang bên cạnh.Tại Diên không nghĩ tới chính mình không đã kích đến con trai, ngược lại bị con trai một chân đá vào hố, nhìn biểu tình muốn gϊếŧ người của vợ trước, ông có chút yếu thế mà nói: “Không phải vậy, tôi không có ý này, chính là hù dọa một chút Tại Dã , nó dù sao cũng là con trai tôi, tôi làm sao có thể mặc kệ…..”“Ông còn biết nó là con ông, mấy năm nay ông nuôi nó là nuôi như thế nào! Nó làm ra chuyện này, ông phải chịu 80% trách nhiệm! Ông còn có mặt mũi nói những lời như thế!”Thù mới hận cũ bỗng dung trỗi dậy, Ôn Linh đã không rảnh bận tâm hình tượng thường ngày của mình mà rống giận: “Tôi ở xa không biết, ông cũng không biết à, không biết cháu gái xuất hiện như thế nào, hai tuổi mới nhận trở về, ông có thời gian tìm người tình, sao lại không có thời gian quan tâm con cái!”Tại Diên bị bà nói có chút xấu hổ: “Toàn là chuyện của mấy năm trước, bà đưa ra nói, thế nào, bà là muốn cãi nhau cả đời với tôi về chuyện này sao? Tôi chính là không chịu được bà cuồng loạn như vậy!”Ôn Linh: “Ông có mấy người tình đều không có quan hệ với tôi, nhưng Tiểu Dã là ông người thừa kế duy nhất, ông đừng mơ tưởng đem đồ vật của nó chia cho người khác!”Tại Diên: “Tôi đều nói là vừa rồi tôi nhất thời nói không lựa lời.”Ôn Linh: “Nếu buột miệng nói ra, ông dám nói ông không có ý niệm này trước kia?!”Thành công dời đi mục tiêu, tạo thành nội chiến.

Tại Dã đã rời đi trung tâm chiến đấu, đi đến trước tủ lạnh tìm nước uống.

Mở tủ lạnh ra phát hiện nước khoáng đã uống hết mà chưa bỏ vào, chỉ còn lại một nửa bình Coca còn để ở tủ lạnh, đó là Coca của Dư Thiên.Anh nhìn một lát, lấy ra bình Coca mở nắp.“Xuy--------” Tiếng hơi của Coca làm đôi vợ chồng cũ đồng thời quay đầu.Tại Dã vừa mới chuẩn bị uống, thấy thế nói: “Hai người cứ tiếp tục nói, không cần quan tâm đến con.”Ôn Linh, Tại Diên: “………..”Cuối cùng Tại Diên rời đi trước, ông đứng ở cửa đi giày: “Ba sẽ đi tìm hiểu xem chuyện mẹ đứa bé là như thế nào? Giấy tờ chứng minh thân phận ba cũng hỗ trợ làm, ngoài ra nuôi trẻ con rất tốn kém, ba sẽ chuyển một số tiền vào thẻ, chuyên môn chi tiêu cho cháu gái.”Tại Dã: “Ừ, tuy rằng con không cảm thấy ba là một người ba tốt nhưng là chuẩn bị nhiều tiền cho cháu gái, khả năng về sau nó sẽ cảm thấy ba xem như là ông nội tốt.”Biểu tình của Tại Diên trở thành khó nói được một lời.

Ông giống như còn muốn nói điều gì đó, lại thật sự lười nói, cuối cùng nhìn thoáng qua phòng khách mở cửa đi ra.Tại Dã trở lại phòng khách, nơi đó chỉ còn lại một mình bà Ôn Linh.

Tại Dã cố ý nhìn bà, bà đã mang dép lê trở lại trên chân.Không có ông Tại Diên ở đây, hơn nữa nãy mắng ông Tại Diên một lúc đã tiêu hao xong một ít lửa nóng trong bà.

Bây giờ bà nhìn ôn nhu giống như lúc bình thường.“Tiểu Dã, con trưởng thành, vừa rồi ông ta nói như vậy, mẹ cho rằng con sẽ tức giận.”Đúng thật, nếu là anh của quá khứ, khả năng sẽ cãi nhau với ông Tại Diên.

Nhưng hiện tại anh trưởng thành, ngày hôm đó, ở trong trường học thấy các bạn học vì bài tập, yêu đương mà đau đầu, mà anh lại vì tìm nhà giữ trẻ, đột nhiên liền cảm thấy chính mình hình như trưởng thành.“Tiểu Dã, mẹ nói với con một chuyện.

Cả nhà mẹ chuẩn bị dọn về nước.” Ôn Linh lại nói.Tại Dã ngồi xuống một lúc rồi khẽ ừ một tiếng.Anh không hỏi tại sao nhưng Ôn Linh nói tiếp: “Lá rụng về cội, chung quy cũng phải quay trở về.

Sau này chúng ta sẽ sống gần nhau.

Nếu con muốn, con có thể đưa bé đến sống cùng mẹ một thời gian, ngày thường cũng có thể mang nó qua chơi.”Tại Dã chưa nói có thể hay không, anh chỉ nói: “Nó tên là Tiểu Thiên.”“Tiểu Thiên à?” Ôn Linh mỉm cười: “Được rồi, đó là một đứa trẻ dễ thương.

Nhưng Tiểu Dã, con có biết, chăm sóc một đứa bé không dễ dàng như vậy, sau này con sẽ gặp rất nhiều khó khăn và phiền phức, nếu có thể, mẹ hy vọng có thể giúp con.”Bà cảm thấy tội lỗi với anh, Tại Dã biết điều đó.

Trong cuộc hôn nhân trước đó, bà là nạn nhân, khi đó bà liền không thể chăm sóc cho chính mình nói gì đến chuyện chăm sóc anh.“………Đừng lo lắng cho con, hãy sống tốt cuộc sống của chính mình.” Tuy rằng ý tứ của lời này và lời nói lúc nãy giống nhau, nhưng giọng điệu lại chậm rãi dịu dàng lạ thường.Tại Dã nghe được một tiếng nấc nhẹ.Không thèm nhìn lên, anh cầm chai Coca và rót cho bà một ly..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui