Sau đó tiếng bước chân hỗn loạn ở ngoài cửa vang lên.
Có người tới!
Rất nhiều người!
Thân thủ của Diệp Thanh nhanh hơn suy nghĩ, đối với bọn bắt cóc cất cao giọng nói: “Đại ca, đồ của anh rơi, ở đây!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay sau đó, cô giơ tay lên, một thứ vứt ra ngoài, chuẩn xác dừng trong ngực tên cầm đầu.
Tên cầm đầu sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại đây, trong tay đã cầm đồ gì lạnh lẽo cứng ngắc.
Hả? Này không phải súng sao?
Không đúng chỗ nào ?.
Mà giây tiếp theo khi Diệp Thanh quăng súng ra ngoài, bỗng nhiên ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu run bần bật.
Bọn bắt cóc:……
Cô gái, cô đây là đang phát bệnh sao? Tôi có thuốc đó, cô muốn uống không?
Trong lòng bọn bắt cóc lại vui mừng, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, nắm lấy súng, nhắm ngay Diệp Thanh.
Cô gái đi chết đi, xuống địa ngục đi!
Khi Trì Minh tiến vào, nhìn đến chính là một màn nguy hiểm như vậy !
Một cô gái nhỏ đáng thương vô cùng , khóc ở góc tường run bần bật, cô thậm chí không biết tính mạng cô đang bị nguy hiểm!
Sau đó ở trên người cô gieo đóa hoa bỉ ngạn, thê thảm chết đi!
Tim Trì Minh không biết vì sao bỗng nhiên đau một chút.
Anh thậm chí chờ không kịp người phía sau, trực tiếp phi thân lên, một chân đá vào tay tên cầm súng.
Đoàng!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Viên đạn bắn lệch, hoàn toàn đi vào mặt đất cứng rắn .
Tên bắt cóc kêu thảm thiết một tiếng, nằm trên mặt đất, súng lục rời tay ,văng xa hơn mười mét.
Gã lại không rảnh lo đi nhặt lại súng, mà đi ôm tay của bản thân, khóc lóc kêu gào.
Tay gã…… Chặt đứt!
Bị đá gãy đột ngột!
Bọn bắt cóc nhìn người đàn ông mặt không đỏ không thở gấp, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Trời, đây đều là quái vật gì vậy!
Tại sao một đám đều bạo lực như vậy!
Rốt cuộc ai mới là bọn bắt cóc, ai mới là người bị thịt ?
Làm bọn bắt cóc mà biến bọn họ thành như vậy, bọn họ cũng rất tuyệt vọng có được không!
Phía sau tiếng bước chân càng rõ ràng, một đám người kéo đến nhập vào, khi cậu đeo mắt kính vào thấy Trì Minh lành lặn không bị thương, vẻ mặt lo lắng mới giảm xuống.
“Lão đại!”
“Ừ.” Trì Minh nhàn nhạt gật đầu, tiện tay chỉ một cái, liền chỉ ra tên cầm đầu ngang ngược: “Đem tất cả bọn họ đều bắt lại!”
“Rõ!”
Cậu đeo mắt kính vung tay lên, phía sau một nhóm được huấn luyện nhanh chóng tiến lên, đem bọn bắt cóc trói lại.
Bọn bắt cóc trong một ngày bị hai cái quái vật đả kích hoài nghi nhân sinh, hoàn toàn đã không có suy nghĩ phản kháng.
Cho nên bọn họ hoàn thành nhiệm vụ rất nhẹ nhàng.
Trì Minh xoay người, chậm rãi hướng cô gái ở trong góc, hình dung dáng vẻ chật vật của cô gái .
Anh ngồi xổm xuống, vươn cánh tay, nhẹ nhàng đem Diệp Thanh ôm vào lòng: “Được rồi, không cần sợ, người xấu đã bị bắt,em đã an toàn!”
Cơ thể Diệp Than cứng đờ.
Trì Minh lại cho rằng cô bị dọa sợ quá, trong mắt hiện lên đau lòng, đem cánh tay nắm thật chặt: “Tiêu Tiêu, đừng sợ, có anh ở đây!”
Diệp Thanh:……
Anh trai, anh là người phương nào?
Diệp Thanh cứng đờ chậm rãi ngẩng đầu, đập vào mắt chính là cằm đẹp trơn bóng , theo thứ tự hướng lên trên, nhìn thấy chính là gương mặt tuấn mỹ mười phần.
Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan hoàn mỹ không khuyết điểm.
Cho dù Diệp Thanh từng nhìn thấy vô số sắc đẹp, cũng không khỏi ngây người.
Sau đó liền gắt gao nhìn chằm chằm mặt người đàn ông, như thế nào cũng không muốn rời khỏi.
Trì Minh có chút không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, cũng không biết lúc này nên nói cái gì, dứt khoát tự giới thiệu: “Tiêu Tiêu, lần đầu gặp mặt, em có thể gọi anh là Trì Minh!”
“Dạ~” Diệp Thanh chớp chớp mắt, khô khan nói: “Chú Trì Minh , chào chú, cháu tên Lâm Tiêu.”
Trì Minh tức khắc bị giọng nói này làm cho mơ màng.
****