Nửa ngày Diệp Thanh không nghe được câu trả lời, không khỏi nghiêng đầu đầu: “Hệ thống?”
【 Tích. Hệ thống đã offline, có việc mời nhắn lại. 】
Diệp Thanh:……
Trì Minh nhìn vẻ mặt không nói lên lời của cô, không khỏi quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không.” Diệp Thanh cười, trong mắt lại không có chút độ ấm nào.
Không nóng không lạnh. Chỉ là không có những cảm xúc nên có .
Trì Minh tiếp tục che chở cô đi ra ngoài.
Người đàn ông đeo kính còn chưa từ bỏ ý định: “À, Lâm tiểu thư, xin hỏi cô có biết người đã đánh đám này không?”
“Hả, được nha.” Mắt Diệp Thanh lướt một lượt trên người bọn bắt cóc một vòng, tiện tay chỉ : “Gã!”
Tên cầm đầu bắt cóc bị điểm danh: “Tôi ……”
Tôi có câu MMP không biết nói thế nào.
(Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP.
Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng )
Diệp Thanh lạnh mắt đảo qua, tên cầm đầu bọn bắt cóc trong nháy mắt héo.
“…… Là tôi.”
Người đàn ông đeo kính sờ sờ cằm , nói: “Cho nên bởi vì ý kiến không hợp nên nội chiến sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn bắt cóc nào cũng gật đầu: “Đúng vậy.”
Biết được cái gọi là đáp án, người đàn ông đeo kính lại không biết sao cứ cảm thấy không an tâm ấy nhở.
Cảm giác nơi nào…… Quái quái?
Còn muốn hỏi chút chuyện nữa, kết quả vừa quay đầu, vừa lúc đối diện với lão đại nhà mình đang xú mặt: “Hỏi xong chưa?”
Soạt một tiếng, mồ hôi lạnh chảy xuống: “Hỏi xong, xong rồi……”
Trì Minh vứt cho anh ta một ánh mắt ‘ Còn biết thức thời ’ , ôm Diệp Thanh chậm rãi đi ra ngoài.
Tư thái thong dong , giống như bước đi giữa vạn bụi hoa, mà không phải nhà xưởng đơn sơ bỏ hoang.
Người đàn ông đeo kính thấy vậy, cũng vội vàng ra lệnh cho mọi người nhanh chóng kết thúc, sau đó đuổi theo thật nhanh.
Nhưng mà sau khi chờ bọn họ luống cuống tay chân lao ra, chỉ nhìn thấy đuôi xe, cùng với khói xe bụi mù trời.
Người đàn ông đeo kính:……
Mọi người:……
Cùng lúc đó, một đội xe khác nhanh chóng đến, hấp tấp ngừng ở trước mặt mọi người , bánh xe cùng mặt đất cọ xát, phát ra âm thanh chói tai.
Cửa xe mở ra, một đám vệ sĩ mặc đồ đen lao xuống xe, nhanh chóng đem những người liên quan vây quanh.
Tiếp theo một người đàn ông nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt bọn họ , gương mặt anh tuấn mặt phẫn nộ có chút vặn vẹo: “Em gái tôi ở chỗ nào? Tôi cảnh cáo mấy người, nếu em gái tôi có một vết thương nhỏ, tôi cho mấy người muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Người tới đúng là Lâm Hạo, sau khi nghe ngóng đến tung tích em gái nên vội vã chạy đến đây.
Mọi người:……
Chúng ta có một câu mmp không biết có nên nói không?
Bọn họ nhìn về phương hướng xe rời đi , trong mắt tràn ngập ưu thương.
……
Vừa rồi.
Trì Minh mang theo Diệp Thanh đi ra, lập tức lên cùng một chiếc xe, nói với tài xế nói một tiếng: “Đến bệnh viện.”
“Hả?” Diệp Thanh ngẩn ra: “Cháu không bị thương.”
“Anh biết.” Trì Minh nắm lấy tay cô, trong mắt yêu chiều như biển: “Nhưng vẫn là kiểm tra một chút cho yên tâm, những người đó đều là tội phạm không sạch sẽ , nói không chừng làm gì với cơ thể của em rồi, nhưng em không nhìn ra, nhưng về sau một khi bộc phát ra rất nguy hiểm.”
“Nhưng……”
“Ngoan, nghe lời.” Trì Minh vỗ vỗ đầu cô, quay đầu nói với tài xế, vẻ mặt lạnh nhạt: “Lái xe.”
Chậc chậc.
Xe nhanh chóng nổ máy, rất nhanh đã lao đến mục tiêu cần đến.
Diệp Thanh:……
Kỳ thật cô muốn nói, sẽ không có ai động chân động tay được, bởi vì trước khi bọn họ tới thì bọn cướp đã bị cô dần cho một trận tơi tả rồi.
Còn nữa, kể cả tay chân mềm yếu, nhưng người có hệ thống, không sợ gì cả!
Diệp Thanh nhìn chằm chằm Trì Minh nhìn nửa ngày, khuôn mặt nhỏ bỗng nhiên gục xuống.
Ông chú này, giống như đối với cô rất tốt, nhưng thật sự phiền quá đáng, cô không thích người lớn tuổi dài dòng như vậy.
Cho nên, có thể không cần sao?
Hệ thống 【 Không thể! 】Tâm cô bị chết rồi!
Diệp Thanh: À ha, hệ thống nhà nhóc không phải offline sao?