[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Editor: Ochibi

Giống như có một đoá hoa nở rộ dưới đáy lòng, cái loại cảm giác sung sướng này nói không nên lời, chỉ vì có cô mà vui sướng.

【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm hiện tại là 65, độ hảo cảm đối với Âu Dương Phỉ Phỉ là 35. Bổn hệ thống đã rất lâu không bộc lộ quan điểm, không biết còn nhớ ta không ~】

Mộ Hàm Phong động động môi. Giờ phút này, thật muốn ôm cô, hôn môi cô.

Sát vào cô một chút, thẳng đến khi cách cô trong gang tấc mới dừng lại. Hô hấp hai người thả vào trên mặt đối phương, nhiệt độ ấm áp khiến lòng người thật ngứa.

Mộ Hàm Phong thấp thỏm, trưng cầu nhìn về phía môi đỏ bừng của cô, “Như Ý, tôi…… Tôi, có thể không?”

Từ Như Ý lẳng lặng nhìn hắn. Nam sinh thẹn thùng, ngượng ngùng lại ngạo kiều kia, lúc này vẻ mặt khẩn trương, tay bắt lấy đầu vai cô cũng đang run nhè nhẹ.

Cô đang muốn gật đầu, lại nghe trong sân một âm thanh vang lên. Ngay sau đó, là tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Lệ.

Mọi người vốn dĩ cảnh giác lập tức như tổ ong chạy ra ngoài.

“Chúng ta xuống nhìn xem sao lại thế.” Từ Như Ý đứng lên, đi xuống phía dưới.

Mộ Hàm Phong ảo não.

Trong viện, Tiểu Lệ chật vật quỳ rạp trên mặt đất. Lục Sơ Vân đứng cách cô không xa, nâng đầu, chính là nhìn lên nơi bọn họ vừa nãy.

“Sao lại thế này?” Âu Dương Phỉ Phỉ đỡ người trên mặt đất.

Vừa rồi Tiểu Lệ còn cùng cô nằm trên giường nói chuyện phiếm mà, hỏi rất nhiều chuyện về bọn họ. Không ngờ cô vừa ngủ, người này liền chạy ra.

Tiểu Lệ ủy khuất khóc lóc, ghé vào trên vai cô nức nở.

Âu Dương Phỉ Phỉ đại khái đã hiểu sao lại thế, cô trấn an mọi người: “Không có chuyện gì, mọi người trở về tiếp tục ngủ đi.”

Nơi này lại khôi phục yên tĩnh, Mộ Hàm Phong rốt cuộc tìm không thấy dũng khí vừa rồi nữa.

Từ Như Ý ngồi trên ghế đá trong sân, đôi tay chống cằm, nhìn ánh trăng bầu trời.

“Mình có thể dò xét động tĩnh zombie trong phạm vi 500m, không cần ngồi trên đó đâu.”

“Nga.” Mộ Hàm Phong ngây ngốc đáp một câu. Cảm thấy nhàm chán, lại nói, “Như Ý, để tôi nói chuyện xưa cho cậu.”

Ngoại trừ hắn ngại tiếp tục chuyện vừa rồi, còn bởi vì hắn phát hiện: Thật ra Lục Sơ Vân căn bản không có ngủ, cả đêm đều nhìn chăm chú vào bọn họ.

Tình huống như vậy, hắn còn không biết xấu hổ làm gì?

Nhưng mà, khi thấy Từ Như Ý đặt Tiểu Liệp Báo lên đầu gối, thỉnh thoảng xoa tay, hắn vẫn nhịn không được kéo tay cô qua, dùng lòng bàn tay to rộng bao bọc lấy cô.

“Tôi, tôi giúp cậu sưởi ấm.” Hắn nhỏ giọng nói.

Tay cô thật sự vừa nhỏ vừa mềm, khiến hắn yêu thích không buông.

Lúc sau, hai người chỉ nhỏ giọng giao lưu vài câu.

Rốt cuộc cũng đến sáng. Trời tờ mờ sáng, Âu Dương Phỉ Phỉ liền rời giường.

“Các cậu đi rửa mặt, rồi ăn bữa sáng, bổ sung giấc ngủ đi.” Cô đã bắt đầu rửa nồi, lại dặn dò, “Mộ Hàm Phong, cậu phải chiếu cố Như Ý nhiều đó.”

Bởi vì năng lực tổ chức của Âu Dương Phỉ Phỉ rất tốt, là người chính trực thành thật. Mộ Hàm Phong vẫn tương đối tin cô, đồ vật đều thống nhất giao cho cô bảo quản.

Ngày hôm qua lúc kiểm tra vật tư, trong lúc vô ý Âu Dương Phỉ Phỉ phát hiện rất nhiều đồ dùng sinh hoạt.

Đang trên đường lẩn trốn khó khăn, người bình thường chỉ mang thứ cần thiết. Nhưng Mộ Hàm Phong thì ra còn mang những thứ như lược, gương, kẹp tóc. Quần áo Như Ý tắm rửa càng rất nhiều.

Xem ra, hắn là thật sự thích cô ấy. Như Ý không uổng ba năm theo đuổi hắn.

Âu Dương Phỉ Phỉ không khỏi cười trộm.

Hai người rửa mặt ăn bữa sáng xong, chỉ ở trên sô pha phòng khách nghỉ ngơi chốc lát, bổ sung tinh thần xong thì dậy ngay.

Đoàn người tiếp tục xuất phát. Trên đường gặp nhà dân sẽ dừng lại nghỉ ngơi.

Buổi tối cũng đổi thành thay phiên canh gác, dọc theo đường đi thật ra rất bình yên, không có việc gì.

9/3/2020


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui