Trên đường về nhà, mặc kệ là ai, tâm tình đều rất kích động, cũng may hai người còn hơi khắc chế một chút, nhưng mà khi ở trong thang máy không có một bóng người lập tức không chịu nổi, lại là một nụ hôn sâu, dài đến mức cả hai hít thở không thông, hai người vừa ôm hôn vừa luống cuống tay chân mở cửa.
Dục vọng đột nhiên không nói rõ hoàn toàn bao phủ bọn họ.
Âu Bằng cũng thừa nhận anh thật sự thích làm tình với cô, dư vị một đêm kia đột nhiên quay về, trong đầu anh tất cả đều là làm tình.
Lam Bối Nhi đè anh lên sô pha, khóa ngồi ở trên người anh, ôm đầu anh hôn sâu.
Đôi môi trằn trọc, đầu lưỡi truy đuổi lẫn nhau, nước bọt quyện với nhau cũng không phân rõ là của ai, mùi hương hoa hồng nồng nhiệt chính là mùi hương thúc tình tốt nhất, hai người càng hôn càng kịch liệt, chỉ muốn cứ gắn bó với nhau như vậy vĩnh không xa rời nhau, vĩnh viễn chìm đắm trong cảm giác tốt đẹp này.
“Ư...!A...”
“Ưm..
Ha...”
Từ đầu lưỡi truyền đến một cảm giác sung sướng tê dại lan tràn đến toàn thân, hai người đồng thời cất tiếng rên rỉ mới lưu luyến tách rời môi ra, tiếng thở dốc thô nặng không ngừng vang lên.
Nhìn thẳng vào mắt nhau, Âu Bằng nhìn rõ thấy thâm tình trong mắt cô, tình yêu bên trong đủ để khiến anh chết đuối, anh không rõ vì sao hai người mới ở chung một thời gian ngắn, cô đã yêu anh tha thiết.“Âu Bằng...!Em muốn anh...”
Ngón tay hơi lạnh không biết đã chui vào áo sơ mi của anh từ khi nào, khẽ vuốt từ hông của anh đến bụng nhỏ, cơ bắp cân xứng rồi lên đến vòm ngực rắn chắc, giống như lông chim lướt qua khiến anh ngưa ngứa, nhưng nhiều hơn là khơi mào ngọn lửa dục vọng khiến nó lan tràn khắp toàn thân anh.
“Bối Nhi...!Ưm a...”
Nhéo nụ hoa của anh, cố ý lôi kéo, thành công khiến Âu Bằng phát ra tiếng hô nặng nề.
Bối Nhi cười giảo hoạt, ngón tay dưới ánh mắt khát vọng của anh từ từ nhấc một góc áo lên, hơi lộ ra một chút da thịt tuyết trắng.
Hầu kết Âu Bằng khẽ di chuyển lên xuống, anh bị cô mạnh mẽ khống chế, nhưng loại cảm giác này lại ngoài ý muốn không hề phản cảm, thậm chí còn có chút chờ mong cô bé sẽ khiến anh ngạc nhiên vui mừng như thế nào.
“Muốn nhìn sao?” Động tác của cô đột nhiên dừng lại, áo vén lên một nửa vừa vặn có thể thấy một góc áo ngực nhưng một chút màu đen kia lại khiến người khác không khỏi miên man suy nghĩ, nghĩ đến áo ngực màu đen bao bọc lấy cặp vú tuyết trắng và núm vú hồng hồng...
Âu Bằng vội vàng gật đầu, Lam Bối Nhi lại nghịch ngợm buông áo xuống: “Không cho anh xem!”
Âu Bằng: “..”
“Nhưng mà có thể cho anh cái này...” Thuần thục cởi áo ngực nhưng không cần phải cởi áo ngoài, áo ngực màu đen rơi trên mặt người đàn ông, che khuất ánh mắt của anh: “Anh đừng nhúc nhích nha, em sẽ khiến anh rất sung sướng~”
Âu Bằng thật sự ngoan ngoãn không động đậy, trong lòng sốt ruột chờ mong nhưng cũng lại bất an chờ động tác kế tiếp của cô.
Đôi mắt bị che khuất, những giác quan khác lập tức trở nên vô cùng nhạy bén, khoái cảm càng thêm mãnh liệt, càng đừng nói quanh quẩn chóp mũi đều ngửi thấy mùi thơm của cơ thể của cô toát ra từ chiếc áo ngực.
Anh có cảm giác ngón tay của cô linh hoạt cởi cúc áo sơ mi của anh, vuốt ve bộ ngực đang để trần, tiếp theo chính là một thứ trơn trượt ấm áp di chuyển trên ngực anh, anh biết đó là đầu lưỡi của cô.
Lam Bối Nhi hôn môi người mình yêu, để lại một đường nước kiều diễm, cuối cùng dừng lại ở nụ hoa mẫn cảm của anh.
Nhẹ nhàng thổi một hơi, nhìn núm vú màu nâu bị cô trêu đùa, run rẩy đứng thẳng lên, lại cố ý búng búng, thân mình người đang ông phía dưới cứng đờ, hô hấp càng thêm dồn dập trầm trọng.