Từ ngày ấy Âu Bằng giống như đã xác nhận được chuyện gì đó, đối với Lam Bối Nhi thiếu vài phần xa cách nhiều hơn vài phần thân mật, tất nhiên Lam Bối Nhi thấy vậy thì rất vui mừng, tuy rằng cô không biết vì sao anh đột nhiên thân mật với cô hơn nhưng mà như vậy vừa đúng lúc thuận tiện cho hai người trao đổi tâm ý.
Cô tìm một thời gian thích hợp nói thẳng ra ân oán giữa cô và cha mẹ, trên mặt mang theo thương cảm, giờ phút này nhìn cô cực kỳ giống người vô gia cư không nhà để về.
“Em cũng không phải hận bọn họ, em biết cuộc sống của em hiện tại đều là công lao của họ, nhưng em thật sự không thể nào tha thứ khi họ xem nhẹ ông nội và em.
Bây giờ em ngỗ nghịch với họ chẳng qua cũng chỉ là sự trả thù ấu trĩ của em mà thôi, em biết như vậy rất ngốc, nhưng em không biết ngoại trừ cách này em còn cách nào khác có thể trả thù bọn họ! ”
Cô nói chuyện nghẹn ngào, cô muốn hút thuốc để áp chế sự buồn khổ không thể nói thành lời trong lòng lúc này, nhưng từ khi anh nói cô đừng hút thuốc, cô đã ném hết thuốc lá đi, sờ đến túi mới phát hiện, lập tức có chút xấu hổ.
“Anh quay mặt đi, không được nhìn!” Ngang ngược kiêu ngạo ra lệnh, cũng may Âu Bằng biết rõ tính cách của cô, biết cô không muốn bị thấy một mặt mềm yếu như vậy, vì vậy tiến lên ôm lấy cô.
Sau khi anh ở bên cô, động tác ôm cô đã làm rất nhiều, không đơn giản vì thân thể cô vừa thơm lại mềm, bế lên vô cùng thoải mái, hơn nữa rất nhiều lúc ở bên cô, anh luôn có một loại dục vọng muốn đụng chạm vào cô, đây là cảm giác anh không có khi ở cùng vợ cũ hơn nữa theo anh thấy, hiện tại cô rất cần cái ôm này.
“Em còn có cái gì mà anh không thể thấy? Muốn khóc thì khóc đi, anh sẽ ở bên cạnh em!”
Những lời này làm cảm xúc tích góp đã lâu trong lòng Lam Bối Nhi hoàn toàn bùng nổ, cuối cùng nhịn không được khóc lớn lên, khóc đến mức có thể nói là kinh thiên động địa, trong miệng còn nói chuyện gì đó nghe không rõ.
Âu Bằng rất kiên nhẫn ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, đối với những lời nói lảm nhảm của cô đều nhất nhất trả lời.
“Âu Bằng đừng rời khỏi em, đời trước em đã yêu anh, cái gì em cũng có thể không cần nhưng mà không thể không có anh!” Lam Bối Nhi vô cùng đáng thương nhìn Âu Bằng, người lúc bình thường phi thường kiêu ngạo, một khi mềm yếu, nũng nịu căn bản khiến người khác không có cách nào cứng rắn được.
Đây không phải lần đầu tiên Âu Bằng nghe thấy Lam Bối Nhi cầu xin anh đừng rời khỏi cô, mỗi một lần nghe thấy tâm tình của anh đều không giống nhau, từ lúc bắt đầu hoài nghi đến sau bán tín bán nghi, đến bây giờ thì anh hoàn toàn tin tưởng.
Bây giờ anh nhìn thấy cô thành bộ dạng này, trái tim anh co rút đau đớn, anh vẫn thích bộ dáng tự tin kiêu ngạo của cô hơn.
“Chúng ta kết hôn đi, như vậy anh sẽ không rời khỏi em!” Xúc động đột ngột xuất hiện khiến anh hạ quyết tâm, anh không biết có phải anh yêu Lam Bối Nhi hay không? Nhưng suy nghĩ muốn sống cạnh cô đã có từ rất lâu rồi, thậm chí càng ngày càng mạnh mẽ.
“Thật, thật sự?” Cô khó có thể tin được, người đàn ông này lại, lại muốn kết hôn với cô! Tiến triển nhanh như vậy quả thật khiến cô không thể tin được, cảm thấy chính mình đang nằm mơ, cô còn véo mặt mình, sự đau đớn truyền đến rõ ràng đã nói cho cô biết chuyện này không phải mộng!
"Ừ, là sự thật!" Âu Bằng gật đầu khẳng định, không đơn thuần chỉ là nói cho Lam Bối Nhi nghe, cũng là nói cho chính mình nghe.
Vì vậy hai con người xúc động này trực tiếp đến cục Dân Chính nhưng mà họ vừa không mang hộ khẩu lại vừa ngốc nghếch quên mất lời Lam Bối Nhi mới mười tám tuổi còn chưa tới tuổi kết hôn, vì vậy hai người đang phấn chấn mà đến lại xấu hổ quay về, ánh mắt nhân viên công tác kia có thể dùng 2 chữ khái quát đó chính là "ha ha"