“Chúc mừng ký chủ, khen thưởng ký chủ 『 ánh mắt câu hồn』, có làm nhiệm vụ tiếp theo hay không?”
“Được!”
Hải Bối Nhi rất mệt, cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, sự trống rỗng sau trải qua mấy thế giới, cô cũng sắp quên rốt cuộc vì cái gì mà cô đi làm nhiệm vụ.
Cô bắt đầu hoài nghi chỉ vì kia hai tên cẩu nam nữ đó có đáng giá để mình trả giá lớn như vậy hay không?
Vì trốn tránh, cô bắt đầu không ngừng nghỉ làm nhiệm vụ, giống như chỉ có như vậy cô mới có thể quên những người ở thế giới trước, quên toàn bộ.
Linh hồn càng ngày càng cường đại, mỗi lần Hải Bối Nhi xuyên qua đã rất ít khi cảm thấy đau đầu nhưng lần này tình huống lại không giống nhau.
Đầu cô giống như sắp nổ tung, giữa những cơn đau đầu, cô loáng thoáng nghe thấy vài tiếng cười dâm đãng của đàn ông, còn nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách, giống như còn có người sờ cô...
Thật ghê tởm...!Vì sao...? Tôi không cam lòng...!Vì cái gì lại là tôi...!Tôi rất hận...!Rất dơ bẩn...
“Bối Nhi, Bối Nhi, Bối Nhi!”
“A? Có chuyện gì sao?”
“Tớ đang nói cậu đó, tại sao luôn là phát ngốc như vậy chứ?”
“Không, tớ chỉ cảm thấy...!Không có gì...”
Không biết vì sao, Y Bối Nhi luôn cảm thấy cô đã quên đi cái gì đó, hình như cô có mục đích mới đến đến thế giới này nhưng mà cô lại quên mất tất cả.
Ai, ngay cả ký ức trước mười sáu tuổi cô cũng hoàn toàn quên mất, cô chỉ nhớ những ký ức từ khi cô mười sáu tuổi đến hai mươi tuổi.
Hiện tại cô là sinh viên năm 2 của đại học Hoa Dương.
“Bối Nhi a, ngươi nhìn kìa, là nam thần Từ Dương!” Lưu Trúc Quân hưng phấn lắc lắc cánh tay của Y Bối Nhi, ánh mắt nhìn chằm chằm về một người thanh niên đẹp trai đang chơi bóng rổ, người thanh niên mặc quần áo thể thao, lộ ra dáng người rất đẹp.
Lưu Trúc Quân nhìn gương mặt đẹp trai kia nhưng Y Bối Nhi lại theo bản năng nhìn về phía dáng người của Âu Dương Hạo và...!Chỗ hơi phồng lên dưới bụng.
Nàng bĩu môi, chỉ cảm thấy miễn cưỡng còn có thể.
Từ Dương giống như phát hiện bọn họ, dưới ánh mặt trời nhếch miệng cười lớn, trong lúc nhất thời mê đảo toàn bộ các thiếu nữ, người được gọi là hoàng tử bạch mã bất quá cũng chỉ được như thế.
Nhưng Y Bối Nhi nhíu mày, lại muốn tới.
“Bối Nhi, Bối Nhi, Bối Nhi! Cậu ấy tới! Tới! Tới!” Lưu Trúc Quân ôm mặt, vẻ mặt thèm nhỏ dãi, tuy rằng biết nam thần không phải vì mình mà đến nhưng có thể đến gần như vậy cũng coi như là’ chết cũng không tiếc’!
Y Bối Nhi: “...”
“Bạn học Y, hôm nay có thể cùng đi ăn cơm không?”
“Không thể!”
“Xem phim thì sao?”
“Không thể!”
...
Y Bối Nhi lôi kéo Lưu Trúc Quân đang phát hoa si đi nhanh về phía trước, giọng nói vô cùng có lệ nhưng Từ Dương vẫn không có từ bỏ, cứ lải nhải như cũ.
“Bạn học Từ Dương, tôi thật sự không thích bạn, xin bạn bỏ cuộc đi!” Không thích thì chặt đứt là nguyên tắc Y Bối Nhi, cô cũng biết ngoại hình của cô được rất nhiều người không hiểu bản chất của cô thích, nhưng cô không khỏi cảm thấy...!Chán ghét, chán ghét bàn tay của những người đàn ông đó đụng tới cô.
Mỗi khi có người đàn ông nào đụng tới cô, phản ứng đầu tiên trong lòng cô không phải là buồn nôn mà là muốn chặt đứt cái tay kia, thấy máu tươi từ chỗ bị đứt chảy ra...
Không có ai biết hoa khôi hệ máy tính đại học Hoa Dương lại có dạng suy nghĩ này.
Y Bối Nhi cũng biết bản thân rất không bình thường cho nên cô luôn nghĩ tránh được nên tránh, thật sự tránh không được cũng nên trực tiếp chặt đứt hy vọng.
Nhưng như vậy vẫn sẽ trêu chọc tới một ít người, ví dụ như Từ Dương, cô cũng nhìn ra được người thanh niên này đang giả vờ, chỉ là lòng hư vinh, muốn chinh phục cô quấy phá thôi.
Từ Dương nhận được câu trả lời như vậy lập tức lộ ra vẻ mặt thương tâm, ngay sau đó lại thể hiện mình sẽ không từ bỏ, chờ đến khi Y Bối Nhi trợn mắt, lôi kéo Lưu Trúc Quân rời đi, khuôn mặt của Từ Dương mới trở nên âm trầm.
Mẹ nó, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Vậy không nên trách anh trai đây!
“IF YOU~~~” Di động vang lên.
Bối Nhi lấy điện thoại ra xem, thấy tên người gọi là chú Âu Dương, trong lòng cô lập tức vui vẻ.
Nếu nói Y Bối Nhi ghét toàn bộ đàn ông trên thế giới này, như vậy chỉ có người đàn ông này là người duy nhất cô không ghét, thậm chí nếu không phải cô còn giữ lại một chút rụt rè, cô đã trực tiếp nhào lên rồi!
Âu Dương Hạo là ánh sáng trong cuộc đời cô.
Năm cô mười sáu tuổi kia, cô không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cô quên đi tất cả ký ức trước năm mười sáu tuổi, cha mẹ cũng cũng chết trong tai nạn xe cộ cùng năm đó, cô dựa vào tài sản cha mẹ để lại và tiền bồi thường để sinh hoạt.
Mà Âu Dương Hạo chính là người đàn ông cô thấy đầu tiên sau khi cô mở mắt và bị mất hết ký ức, chú ấy là một người cảnh sát, là cảnh sát phụ trách vụ án của cô.
Còn cô lại không thể hiểu mà tin tưởng, không thể mà muốn tới gần chú ấy, một khi đến gần rồi lập tức muốn đè chú ấy xuống.
“Chú Âu Dương.” Cho dù cách điện thoại, Y Bối Nhi cũng cười vô cùng thanh thuần.
“Hôm nay ra ngoài cùng ăn cơm trưa đi, đã lâu không gặp.” Giọng nói của Âu Dương Hạo nghe thật mỏi mệt, tiếng nói cũng nghẹn ngào.
“Chú Âu Dương nghỉ ngơi trước đi, giữa trưa chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ là được.”
“Được.”
Đến tận khi điện thoại phát ra tiếng “Tút, tút, tút” Y Bối Nhi mới lưu luyến buông điện thoại xuống, nhấn ghi âm để lưu giữ lại.
Buổi trưa, chỗ cũ trên thực tế tên chính là ‘chỗ cũ’, một tiệm cơm nhỏ đã mở từ lâu.
Y Bối Nhi rất thuần thục chọn những món ăn Âu Dương Hạo thích, rất thục nữ ngồi chờ Âu Dương Hạo.
“Bối Nhi.” Một người đàn ông đi vào, thân thể cao lớn cường tráng khiến cái bàn nho nhỏ có vẻ chen chúc không chịu nổi, cũng khiến Y Bối Nhi nhìn vô cùng nhỏ xinh.
“Có phải chú Âu Dương lại không nghỉ ngơi đầy đủ đúng không?” Y Bối Nhi hờn dỗi, nhẹ giọng nói tên những đồ ăn đã gọi: “Còn có món nào chú muốn không?”
“Không cần, ăn xong lại nói.
Gần đây bận điều tra một vụ án, đúng lúc điều tra xong.” Âu Dương Hạo cầm cái ly uống một ngụm nước, nước ấm rất thích hợp, động tác của anh hơi ngừng lại.
Một bữa cơm rất nặng nề, Âu Dương Hạo trầm mặc ít lời còn Y Bối Nhi muốn che dấu tâm tư của mình.
Sau khi cơm nước xong Âu Dương Hạo có thói quen định lấy thuốc và hộp quẹt ra, lại nhìn thấy Y Bối Nhi yên lặng ngồi cạnh bàn, mở miệng hỏi thăm tình huống những ngày gần đây của Y Bối Nhi.
Đây là thói quen của Âu Dương Hạo, từ khi cô mười sáu tuổi, mỗi tuần đều sẽ giành thời gian gặp mặt, hỏi thăm cuộc sống gần đây của Y Bối Nhi.
“Cháu nói nam sinh đang theo đuổi cháu sao?” Âu Dương Hạo nhíu mày.
“Chú Âu Dương yên tâm, hiện tại cháu lấy việc học làm trọng, cháu đã từ chối!” Y Bối Nhi nói ra chuyện phiền não có nam sinh theo đuổi cô, trên thực tế chính là cô nữ sinh nhỏ muốn dùng chuyện này để người đàn ông mình thích có thể để ý, ghen tuông nhưng Âu Dương Hạo cũng không phải là những nam sinh từng thích nàng, tất nhiên sẽ không có phản ứng gì.
“Bây giờ cháu là sinh viên, ở đại học quen biết thêm mấy người bạn trai, nói chuyện yêu đương thật ra cũng không có gì.” Âu Dương Hạo cười cười, rất có một loại cảm giác nữ nhi đã lớn..