Chuyện này đã qua vài ngày, Âu Dương Hạo cũng dần dần quen với việc trong nhà có thêm một cô gái nhỏ, chẳng qua một Y Bối Nhi khác vẫn luôn không xuất hiện, có đôi khi bị Y Bối Nhi đơn thuần khơi lên dục vọng nhưng làm thế nào anh cũng không xuống tay được với Y Bối Nhi đơn thuần không còn ánh mắt giảo hoạt vũ mị nữa, chính là có loại cảm giác gì đó không đúng.
Nhưng mà Y Bối Nhi đơn thuần cũng không biết tính toán trong lòng anh, luôn cho rằng có thể ở lại bên cạnh anh chính là hạnh phúc lớn nhất, huống chi anh còn để cho cô ở trong phòng của anh, anh không chạm vào cô có thể là thương tiếc, đau lòng vì hôm đó làm cô bị thương.
Cho nên phụ nữ mà, tên của cô chính là ‘nghĩ quá nhiều’ hoặc ‘tự mình đa tình’.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn ở trong nhà của Âu Dương Hạo, sau khi nghỉ ngơi tốt cô mới nhớ tới chuyện cô ăn không ở không nhà anh cũng không tốt lắm, như thế nào đi nữa hiện tại cô cũng đã là người của anh, cô lập chí phải làm người vợ hiền lành đảm đang của Âu Dương Hạo!
Cô vén tay áo lên, tỉ mỉ quét dọn toàn bộ căn nhà một lần, khi quét dọn đến căn phòng cô ở lúc ban đầu, cuối cùng cô cũng phát hiện được tờ giấy kia.
Y Bối Nhi che miệng mới tránh cho chính mình phát ra tiếng thét chói tai, nội dung trong tờ giấy quả thật không thể tin tưởng được nhưng không hiểu sao cô lại tin bên trong nói về chính cô, đột nhiên trong đầu từng đợt đau nhói, cô mất đi tri giác ngã xuống đất.
Trong thành phố đột nhiên có rất nhiều vụ báo án mất tích, việc không giống bình thường như vậy khiến cho phía trên chú ý, trong đó bao gồm cả mấy người đàn ông đêm đó.
Âu Dương Hạo rất bình tĩnh ngồi ở phía dưới nhìn mọi người phân tích những vụ báo án đó có liên quan gì hay không? Có phải cùng một người hoặc là một nhóm người gây án hay không? Anh nhìn rất bình tĩnh, rất trầm ổn, thậm chí chân mày nhíu chặt giống như đang lo lắng về vụ án này nhưng trên thực tế anh như đang đi vào cõi thần tiên, anh hoàn toàn không có cách nào tập trung tinh lực xử vụ án này.
Anh nghĩ đến Y Bối Nhi.
Nhớ thân thể của cô, nhớ vẻ mặt của cô, nhớ tất cả về cô...
“Đội trưởng Âu Dương, anh có suy nghĩ gì sao? Đội trưởng Âu Dương, Đội trưởng Âu Dương?”
Âu Dương Hạo bị người bên cạnh đâm đâm mới hồi phục lại tinh thần, anh ho khan hai tiếng, tổ chức lại ngôn ngữ để trả lời vấn đề này: “Tôi cảm thấy vụ án này rất có khả năng là cùng một người hoặc là một nhóm người gây án, bởi vì thủ pháp bọn họ sử dụng tương đối giống nhau.
Bất quá tôi cảm thấy có khả năng đây là đoàn thể gây án, trong những người bị hại có không ít người cùng nhau biến mất, đây không phải là chuyện mà một người có thể dễ dàng khống chế.”
Những người trong cuộc họp sôi nổi gật đầu tỏ vẻ tán đồng cách nói của Âu Dương Hạo, kế tiếp chính là lúc vạch ra kế hoạch.
Âu Dương Hạo cầm tư liệu trong tay, sắc mặt của anh trầm trầm.
Anh có dự cảm chuyện này sẽ không như vậy đơn giản.
Nửa đêm.
Âu Dương Hạo nâng thân thể mệt mỏi về đến nhà, trong lòng dâng lên sự không kiên nhẫn, xem ra anh thật sự càng ngày càng phiền chán cuộc sống như vậy.
“Chú? Chú đã về rồi?” Y Bối Nhi mặc tạp dề, tóc búi cao khiến gương mặt cô có một loại cảm giác làm vợ người ta, trong tay cầm một ly nước ấm làm trong lòng anh ấm áp, anh rất tự giác cầm lấy ly nước, uống một ngụm, đưa áo khoác cho Y Bối Nhi.
“Nước ấm vừa phải rất phù hợp, vất vả rồi.” Người đàn ông làm xong mọi thứ mới thấy trên mặt Y Bối Nhi có chút xấu hổ ngại ngùng.
“Đây là nước của cháu...” Giọng nói của Y Bối Nhi rất nhỏ nhưng lúc này là đêm khuya, một chút âm thanh đều sẽ được phóng đại vo hạn, Âu Dương Hạo tất nhiên cũng nghe được rõ ràng những lời này.
Trong khoảng thời gian ngắn hai người đều có chút xấu hổ, chẳng qua Y Bối Nhi thẹn thùng chiếm đa số.
“Cháu đi mở nước tắm cho chú nhé?” Y Bối Nhi mắc cỡ đỏ mặt tránh đi, không biết cái này có tính là hôn môi gián tiếp hay không?
Âu Dương Hạo: “...”
Anh nhìn bóng dáng Y Bối Nhi, cau mày, tại sao cảm giác không giống nhau?
Trong phòng tắm, cả người Âu Dương Hạo trần trụi nằm ở trong bồn tắm, anh đang muốn thả lỏng một chút, cửa mở ra.
“Chú ơi, cháu giúp chú mát xa một chút nhé?” Hai ngày này, Y Bối Nhi không có quay lại trường học lấy quần áo cho nên cô luôn chọn áo thun tương đối rộng rãi của Âu Dương Hạo coi như áo ngủ.
Lúc đầu Âu Dương Hạo không quen còn thường xuyên cầm sai áo, khi mặc vào tràn đầy mùi hương của Y Bối Nhi.
Mà lúc này, áo sơ mi trên người Y Bối Nhi cũng là của anh, khó khăn lắm mới che hết mông.
Anh có chút đau đầu, cũng không có khả năng nói cô không được mặc quần áo đúng không?
Y Bối Nhi thấy Âu Dương Hạo không trả lời, cô tự mình ngồi ở bên cạnh bồn tắm, một đôi chân thon dài trắng nõn để ở trong nước.
Mái tóc đen dài vén sang một bên, vài sợi tóc buông xuống cổ, xương quai xanh.
Tay áo được vén lên lộ ra cánh tay trắng như ngọc, ngón tay cầm khăn lông, hơi nước bốc lên, gương mặt của cô chìm trong sương mù mênh mông: “Chú quay người lại, cháu chà lưng cho chú.”
Âu Dương Hạo ma xui quỷ khiến xoay người, lập tức cảm nhận được lực đạo mềm nhẹ của Y Bối Nhi.
Phần lưng của anh cũng có cơ bắp, lưng hổ eo ong bất quá cũng chỉ như thế.
Làn da của Y Bối Nhi trắng như tuyết, tay nhỏ trắng nõn và da thịt màu đồng của Âu Dương Hạo hình thành sự đối lập rõ ràng, cũng may anh không nhìn thấy.
Chẳng qua lực đạo Y Bối Nhi thật sự quá nhẹ, tựa như lông chim lướt qua khiến cho không chỉ phần lưng của anh ngứa mà trong lòng cũng ngứa.
“Dùng sức một chút!” Tiếng nói trầm thấp hữu lực, cơ bắp phần lưng của anh ẩn ẩn dùng sức.
“Được.”
Trong phòng tắm nhất thời lặng im nhưng không khí lại đặc biệt tốt đẹp.
“Có thể chà phía trước.” Vừa dứt lời, anh lập tức xoay người lại, Y Bối Nhi liếc mắt một cái đã thấy phía dưới của anh, thiếu chút nữa không bị xấu hổ đến chết.
Âu Dương Hạo đã cứng.
“Chà đi.” Giống như hoàn toàn không thèm để ý đến phía dưới đang trướng đau, anh cầm cánh tay của Y Bối Nhi, cổ tay mảnh khảnh như vậy gần như chỉ cần gập lại sẽ đứt, không thể nào tưởng tượng được đôi tay này giết người như thế nào.
Y Bối Nhi nỗ lực bỏ qua thứ đang vểnh cao trong nước, tay nhỏ tỉ mỉ chà sát cơ thể cho anh, có sữa tắm bôi trơn, khăn lông ở trên người anh hoạt động càng thuận lợi, khi chà đến cơ ngực anh không khỏi nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.
“Xảy ra chuyện gì? Có phải cháu dùng sức mạnh quá hay không?” Y Bối Nhi lập tức buông khăn lông, đôi tay nhỏ sờ tới sờ lui trên cơ ngực săn chắc.
“Không phải, tiếp tục đi.” Thực tế là lúc nãy Y Bối Nhi cọ qua nụ hoa của anh, đau đớn mang theo sảng khoái nhất thời làm anh không thể kìm nén rên rỉ ra tiếng, nhưng mà thật ra anh không tiện nói với Y Bối Nhi do cô chà sát nụ hoa khiến anh sung sướng nên mới kêu ra tiếng.
Y Bối Nhi hoài nghi nhìn Âu Dương Hạo, trong đầu linh quang chợt lóe, lập tức hiểu rõ chuyện như thế nào, cô cũng làm bộ giống như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cấp chà sát cơ thể cho anh.
“Cháu bây giờ là chuyện thế nào?” Âu Dương Hạo đột nhiên mở miệng hỏi Y Bối Nhi, hai mắt nhìn chằm chằm Y Bối Nhi.
Ánh mắt của người đàn ông khiến Y Bối Nhi có chút không thoải mái, giống như bọn họ không phải ở phòng tắm làm chuyện ái muội mà đang ở phòng thẩm vấn, cô là người anh nghi ngờ.
“Cháu đã tỉnh, chẳng lẽ chú không vui vẻ hay sao?”
“Tiếp tục chà cho xong.” Âu Dương Hạo nói xong câu đó, nhắm mắt lại ý bảo Y Bối Nhi tiếp tục vừa mới động tác.
Y Bối Nhi sửng sốt, lập tức cười tươi như hoa..