Không biết vì sao, số lần hệ thống xuất hiện càng ngày càng ít, ngay cả lúc bắt đầu nhiệm vụ mới ở thế giới trước nó cũng không xuất hiện khen thưởng cô.
Lúc này cũng giống vậy, cô trực tiếp truyền tống đến thế giới nhiệm vụ nhưng lại không có âm thanh máy móc kia cất lên.
Không biết thế nào cho nên cô đành phải chuyên tâm xem xét ký ức và nhiệm vụ, tin tưởng một ngày nào đó nó sẽ xuất hiện.
Chẳng qua lúc này cô cũng giống một thế giới trước lại bắt đầu làm trẻ con, còn nhiệm vụ cũng giống lần trước, tự mình dò xét.
Trên khuôn mặt nho nhỏ của hài tử xuất hiện biểu cảm khó có thể hình dung, bộ dáng kia thật buồn cười.
Bối Nhi cảm giác được có người bế nàng lên, lập tức thu hồi biểu tình, ngậm ngón tay nhìn người tới, là hai người nam nhân một già một trẻ vây quanh nàng.
"Sư phụ, đây là một nữ hài, người xác định sao?"
"Ai, những năm gần đây hài tử được đưa vào tư chất đều không phù hợp cũng chỉ có đứa nhỏ này, thân thể của ta ngày càng lụn bại chờ không nổi, tuy là nữ hài nhưng cũng chỉ có biện pháp này."
"Tuân lệnh, sư phụ."
Nữ hài giống như không hiểu bọn họ đang nói gì, ngậm ngón tay ê ê a a kêu to, bộ dáng như vậy khiến cho lão nam nhân tràn lan tình thương của phụ thân: “Ta lấy nhũ danh cho con là Bối Nhi đi nhưng ngày sau con là nam tử, vậy lấy đại danh là Mặc Khanh."
Năm tháng như thoi đưa, chỉ chớp mắt mà đã tám năm.
Trong lúc Bối Nhi trưởng thành cũng biết được, nàng là hài tử bị vứt bỏ đồng thời cũng biết vận mệnh và sứ mệnh sau này của mình.
Mặc Quốc tôn trọng tinh tượng cho nên địa vị của các chiêm tinh sư có thể từ tinh tượng biết được thiên mệnh ở Mặc Quốc không cần nói cũng biết.
Trong đó người trong Vọng Tinh Các là người xuất sắc nhất, mỗi một thế hệ các chủ đều được tôn sùng là quốc sư, từ nhỏ đã có thể tiếp thu sự dạy dỗ giống như các hoàng tử.
Từ trước đến nay người trong Vọng Tinh Các đều là hài tự bị vứt bỏ hoặc từ nhỏ phụ mẫu đều song vong, không thân không thích, không có bất cứ ràng buộc nào.
Người có tài lại không có bất cứ ràng buộc về ích lợi nào sẽ chú tâm vì quốc gia bói toán, đây chỉ là chuyện thứ nhất.
Chuyện thứ hai là cả đời không được kết hôn, lý do cũng như trên.
Thứ ba tốt nhất chính là thiên khuyết hoặc không sau này cũng sẽ như vậy.
Cái gọi là thiên khuyết chính là tàn tật bẩm sinh.
Muốn có được một ít đồ vật thì phải làm tốt chuẩn sẽ mất đi một thứ khác, bói toán cũng không ngoại lệ.
Biết trước thiên mệnh cũng không phải một chuyện bình thường, thông thường chiêm tinh sư phải trả giá bằng thọ mệnh của chính mình.
Nếu biết trước đại sự, thọ mệnh mất đi sẽ càng nhiều, ngược lại cũng thế.
Mà tàn tật bẩm sinh hoặc tàn tật sau đó so với người bình thường sẽ ít tổn hại thọ mệnh hơn một ít, hơn nữa đối với tinh tượng càng thêm mẫn cảm mà thôi.
Bối Nhi bị sư phụ của nàng phong bế đôi mắt, hai mắt không có cách nào mở ra, rất lâu mới có thể đi lại, làm việc giống như người bình thường.
Ở học đường càng phải nỗ lực học tập hơn người khác gấp trăm lần mới có thể đuổi kịp tiến độ của bọn họ, dù sao thì thế giới này còn chưa có chữ nổi.
Từ nhỏ nàng đã bị dạy dỗ giống như một nam hài, người thừa kế của Vọng Tinh Các chưa từng suy xét đến nữ nhân, bởi vì từ xưa nữ nhân dễ dàng xử lý theo cảm tính càng là dễ dàng bị dụ dỗ.
Nhưng các chủ đời này của Vọng Tinh Các già cực nhanh, càng thêm cấp bách tìm kiếm người thừa kế.
Bất đắc dĩ những hài tử mới sinh không có một người nào phù hợp tiêu chuẩn của hắn, đến tận khi ngẫu nhiên gặp được Bối Nhi.
Nếu không phải được tuyển làm người thừa kế của Vọng Tinh Các, sau khi Bối Nhi lớn lên sẽ được huấn luyện thành thị nữ trong Vọng Tinh Các.
Bối Nhi không bị nhìn lầm, thiên tư của nàng thật tốt, cảm ứng tinh tượng so với những các chủ đời trước của Vọng Tinh Các càng thêm rõ ràng.
Tuy hai mắt bị phong bế nhưng nàng đã có thể dựa vào cảm ứng vẽ ra một bộ tinh tượng hoàn chỉnh, hơn nữa có thể dự cảm được những chuyện đại sự sắp phát sinh trong vòng 5 năm tới.
Nàng cũng từng nghĩ tới dùng chiêm tinh tìm kiếm người nàng muốn tìm nhưng mà đến tận khi nàng tám tuổi, nàng mới thật sự gặp người nàng muốn tìm..