Bói toán đều mơ mơ hồ hồ thể hiện người nàng muốn tìm ở trong vương cung nhưng nàng tìm một lần lại một lần mãi vẫn không tìm được.
Thân phận của Bối Nhi rất đặc biệt, người trong vương thất đều phải lễ độ với nàng ba phần, bạn chơi cùng của nàng cơ bản đều là con cháu vương thất hoặc là con cháu trọng thần trong triều.
Những người này ôm kính sợ, tò mò hoặc là có mục đích tiếp cận nàng.
Nàng càng lớn lên, tâm tư của những người này càng rõ ràng.
Hai mắt nàng nhìn không thấy nhưng nội tâm vô cùng nhanh nhạy, rất không thích những loại ánh mắt này, vì thế rốt cuộc nàng chịu đựng không được trốn đi.
Trong lúc đang trốn trốn tránh tránh, vô tình nàng tìm được một cung điện an tĩnh.
Cung điện lâu ngày không được tu sửa truyền ra hơi thở cũ nát, mùi hương của các loại hoa cỏ cây cối hỗn loạn ở bên nhau, nàng cảm thấy cung điện này đã hoang phế thật lâu không người xử lý nhưng kỳ quái lại có người ở trong đó.
Bối Nhi có thể cảm nhận rõ ràng đối phương là một thiếu niên, hơi thở trên người rất tối tăm hơn nữa hắn không chào đón nàng đến.
Đây là người nàng đã tìm tám năm.
“Meo!” Một con mèo nhỏ màu đen từ trong bụi cỏ nhảy ra, vui mừng đảo quanh chân của thiếu niên.
Giống như tò mò về người mời tới, nó nhảy đến bên chân Bối Nhi ngửi ngửi, lại nhảy về bên cạnh thiếu niên.
“Ngươi là ai?” Thiếu niên vừa mở miệng giọng nói đã không tốt, nhưng đối vói con mèo nhỏ lại vô cùng dịu dàng.
Ngón tay một lần lại một lần vuốt vẻ bộ lông của mèo con, mèo con thoải mái đến mức trong yết hầu vẫn luôn phát ra tiếng rên hưởng thụ.
“Ngươi lại là ai? Ngươi không tịnh thân vậy ngươi chính là hoàng tử? Nhưng vì sao ta chưa từng gặp ngươi? Còn có nơi này vì sao lại bỏ hoang?” Nam hài nho nhỏ nhắm hai mắt, giọng nói mềm nhẹ nhưng mỗi một vấn đề đều chuẩn xác đến dọa người, điều này làm cho thiếu niên không khỏi ngẩng đầu nghiêm túc nhìn kỹ nàng.
Chỉ chốc lát, bước chân tiến tới, sự u tối trên người thiếu niên càng ngày càng nồng đậm, giống như muốn chắn thần giết phật.
Bối Nhi bất an lui về phía sau một bước, trong lúc mơ hồ nàng cảm nhận được sự cừu hận.
Nàng nghi hoặc, rõ ràng đây mới là lần đầu tiên gặp mặt?
Ngón tay có vết chai nâng lên muốn đụng vào mặt nàng, rồi lại dừng lại ở chỗ rất gần.
Bối Nhi nghe thấy thiếu niên nói không mang theo chút tình cảm nào: “Người của Vọng Tinh Các? Xem ra ngươi là các chủ đời kế tiếp?”
Thiếu niên cũng không đơn giản, quan sát vài cái đã đoán ra thân phận của nàng.
Không biết làm sao, rõ ràng giọng nói của thiếu niên không chứa cảm tình nhưng nàng vẫn nghe ra sự không vui khi thiếu niên nhắc đến Vọng Tinh Các.
Không, đã không phải là không vui mà là chán ghét, là cừu hận.
Vì thế nàng lập tức hỏi: “Ngươi hận Vọng Tinh Các? Vì sao?”
Bối Nhi nhìn không thấy, nàng vừa hỏi ra câu đó, trong nháy mắt thiếu niên nguy hiểm nheo lại hai mắt, che lại cảm xúc vô cùng phức tạp chợt thoáng qua.
“Cút đi, nơi này không chào đón ngươi, đừng ép ta đánh hài tử!” Thiếu niên nói xong lập tức mang theo con mèo đen nhỏ rời đi, chỉ còn lại một mình Bối Nhi đứng tại chỗ.
“Ai ~” Bối Nhi thở dài một hơi, thấy thế nào nhiệm vụ lần này cũng rất khó giải quyết a.
Mày đẹp nhăn lại thật sâu, nếu thiếu niên có thể đụng tới nàng thì tốt rồi, như vậy nàng lập tức có thể biết.
Không có ai biết, một khi Bối Nhi chạm vào một người sẽ có thể biết được suy nghĩ trong lòng người đó, đây cũng là nguyên nhân nàng cực kỳ ghét người khác đụng tới nàng.
Một khi đụng vào, toàn bộ mọi suy nghĩ của người kia sẽ ùa vào trong đầu Bối Nhi mà càng nhiều thời điểm nàng cảm nhận được nhân tâm hiểm ác mà không phải thiện ý.
Ngay từ đầu nàng tưởng là lễ vật hệ thống tặng kèm nhưng sau đó nàng mới biết được mỗi một thế hệ các chủ Vọng Tinh Các sau khi được xác định là người thừa kế đời kế tiếp sẽ trải qua quá trình nước thánh lễ rửa tội, sau đó lập tức được ban cho một năng lực đặc biệt nhất, cái này được xưng là trời cho.
Nhưng đối Bối Nhi mà nói, đây là ác mộng..