Mặc Khí nên hận Vọng Tinh Các nhưng đồng thời hắn cũng được người của Vọng Tinh Các kéo ra từ trong bóng đêm.
Từ trước đến nay, Bối Nhi bất an cái gì hắn cũng biết, hai người đều có nỗi khổ của mình, mỗi người đều có lý do không thể từ bỏ.
Lẻn vào vương cung đối với Mặc Khí mà nói thực sự chính là dễ như trở bàn tay, giờ phút này vẻ mặt của hắn độc ác nhìn hài tử nho nhỏ được bảo hộ chặt chẽ.
Chính vì nó nên Bối Nhi mới có thể suy nhược từng ngày, nó tồn tại giống như giòi bọ trong xương.
Bàn tay to lớn nắm chặt cái cổ nhỏ bé yếu ớt kia, sắc mặt của hài tử từng chút từng chút trở nên xanh tím.
Suy nghĩ duy nhất trong lòng Mặc Khí chính là giết nó, Bối Nhi mới có thể an toàn, giết nó, từ đây Vọng Tinh Các sẽ suy bại không còn tồn tại nữa.
Bên trong Vương thành không biết khi nào lặng yên truyền ra một lời đồn đãi, nói là Mặc Vương hãm hại các chủ hiện tại của Vọng Tinh Các, cũng chính vì thế các chủ Mặc Khanh mới chạy khỏi vương cung, tìm kiếm quân vương tương lai của Mặc Quốc.
Mỗi chuyện Vọng Tinh Các đoán trước cuối cùng đều sẽ trở thành sự thật, địa vị của Vọng Tinh Các ở trong lòng bá tánh chính là thần.
Lời đồn đãi này vừa truyền ra, tuy bên ngoài bá tánh không nói cái gì nhưng trong lòng lại xuất hiện sự bất mãn với Mặc Vương.
Bất mãn luôn tích lũy từng ngày, lúc này lại xuất hiện mấy lời đồn đãi nhưng những lời đồn đãi này lại có căn có cứ.
Lời đồn đãi truyền rằng Mặc Vương tuổi tác càng lớn, triều chính càng ngày càng hồ đồ, thuế má cũng càng ngày càng cao, hơn nữa nguyên nhân trưng thu thuế má cao như vậy căn bản lại vì sự phóng túng dâm loạn của chính hắn.
Tiếng hô bất mãn trong dân gian càng ngày càng cao.
“Chủ thượng, chúng ta đã truyền chứng cứ ra.”
“Được rồi, đi xuống đi.”
Một tờ giấy mỏng trong tay đã ký lục những chuyện hồ đồ mấy năm nay của Mặc Vương và chuyện đám quan viên tham ô, hủ bại, mua quan bán chức quan, phía trên viết lại đầy đủ từng chuyện từng chuyện một.
Ánh mắt của Mặc Khí lạnh lùng, hôn quân như vậy sớm hạ vị một chút mới tốt.
Mặc kệ ở bên ngoài làm cái gì, Mặc Khí đều sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với Bối Nhi.
Bối Nhi nghe Mặc Khí nói ra từng loại mưu kế, có cảm giác trò giỏi hơn thầy.
Bối Nhi mím môi cười: “Mặc Vương có lẽ thật khó thở đi.”
Mặc Vương đâu chỉ khó thở, tức giận đến sắp nổ mạnh.
“Các ngươi đều là một đám phế vật! Phế vật!”
Mặc Vương tức giận đến râu đều nhếch lên, vung tay áo quét toàn bộ đồ vật trên bàn xuống mặt đất, nước miếng như ngôi sao một tầng một tầng bắn lên trên mặt thần tử ở phía dưới.
Đáng thương những thần tử này ngay cả cử động cũng không dám, thân thể run giống như cầy sấy.
“Các ngươi nói xem, là ai truyền ra những tin đồn này? Là ai? Các ngươi nói đi...!Nói...”
Mặc Vương khó thở công tâm, bị tức giận đến ngất xỉu.
Có lẽ Bối Nhi và Mặc Khí cũng không nghĩ tới những lời đồn đó lại có uy lực lớn đến mức này, cho dù có biết cũng sẽ vui sướng khi người khác gặp họa.
Mặc Vương tức giận, bị bệnh nằm trên giường mà lời đồn đãi lại càng truyền càng lớn, càng truyền càng xấu.
Lúc này Mặc Khí lần thứ hai thả ra một tin tức kinh thiên.
Nói Mặc Vương vì muốn giữ được vương vị của mình lại liên tiếp muốn bóp chết quân vương đời sau, là nhi tử thân sinh của hắn, hài tử bị gọi là khí tử kia.
Bệnh tình mới vừa chuyển biến tốt đẹp, Mặc Vương lại không cẩn thận “Nghe” thấy lời đồn đãi này, phun ra một ngụm máu tươi, hắn lửa giận ngập trời thề nhất định phải tìm ra kẻ chủ mưu phía sau nhưng hắn nhìn lại cả triều không có một người nào dùng được.
Mặc Vương chỉ có thể suy sút nằm ở trên giường, mặt đầy tuyệt vọng.
“Nghe nói những ngày gần đây chiến thần tướng quân rất phẫn nộ với người bịa đặt những tin đồn đó!”
“Đúng vậy, đúng vậy...”
Đôi mắt của Mặc Vương dần dần sáng lên, lúc này hắn mới nhớ tới Mạc Tử Khanh người này..