Hải Bối Nhi đi trên đường, cô lựa chọn cách mạnh mẽ nhất, tàn nhẫn nhất để cắt khối thịt nát đi nhưng cô vẫn cần được cầm máu, cần được trấn an.
Gọi một cuộc điện thoại cho ba mẹ nói rõ ràng mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Nên ngừng thì ngừng, không cần nghĩ lại.
Cô cũng không muốn sau này Trần Nghị dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt ba mẹ cô, như vậy còn không bằng sớm nói rõ ràng mọi chuyện.
Ba mẹ rất tức giận nhưng cũng không quên an ủi con gái mình.
Hải Bối Nhi nghe ba mẹ lải nhải trên điện thoại, trong lòng cảm thấy ấm áp, đồng ý ngày hôm sau sẽ quay về nhà thương lượng chuyện ly hôn với Trần Nghị.
Đêm nay cô tuyệt đối sẽ không quay về căn phòng ghê tởm kia, nếu không về vậy đi mua say cũng tốt.
Dù sao cô cũng đang là một người thất tình không phải sao?
Trần Nghị không phải nói cô ở trên giường là cá chết sao? Vậy cô sẽ đi phóng đãng một chút, hẹn người làm một pháo, trả thù tốt nhất chính là sống tốt hơn bọn họ không phải sao?
Đêm đã khuya.
Hải Bối Nhi buông thả mái tóc vẫn luôn buộc cao, mái tóc dài đến eo, phần đuôi hơi cuốn, mái tóc rũ xuống mang theo vài phần quyến rũ.
Trên mặt trang điểm nhẹ, thoáng che dấu màu da ảm đạm do làm lụng vất vả.
Cô mặc một bộ váy đen ngắn bó sát người, hở ngực và lưng, bên ngoài khoác một cái áo khoác hơi mỏng, mang một đôi giày cao gót.
Nhưng một người phụ nữ hai mấy tuổi mặc như thế lại toát ra một chút nghịch ngợm, trang điểm lên cũng không phân cao thấp với những cô bé đôi mươi.
Điều kiện của cô vốn không kém, chẳng qua bởi vì Trần Nghị đủ loại không thích, cô mới hai mươi mấy tuổi lại sống quá nghẹn khuất, quần áo trong tủ cũng toàn màu sắc già cỗi.
Hiện tại cô phải lớn mật làm càn một lần.
Quán bar hỗn tạp mùi thuốc lá và rượu bia, trong sàn nhảy cả trai lẫn gái không ngừng nhảy múa, âm thanh trêu đùa không ngừng truyền đến, Hải Bối Nhi nhìn thẳng, trực tiếp đi đến quầy bar muốn một ly rượu, khẽ lắc hai cái mới chậm rãi thưởng thức.
Đời này cô còn chưa từng tới những chỗ như thế này, cô hơi tò mò không ngừng đánh giá bốn phía nhưng hơn hết vẫn là uống rượu.
Không phải không có người đến gần cô nhưng trải qua nhiều thế giới như vậy cô đã sớm luyện được ánh mắt độc ác, tự nhiên coi thường những người đàn ông này.
Không có cách nào khác, mặc kệ là ai lúc trước gặp được đều là những mỹ nam khó gặp lại thêm hàng to xài tốt, ai còn nhìn trúng những dưa vẹo táo nứt này nữa.
Tâm tình của Hải Bối Nhi càng không xong, chỉ có thể buồn rầu uống rượu, một ly lại một ly không hề gián đoạn, lại không biết bộ dáng hơi say lúc này của cô đưa tới không ít ánh mắt mơ ước.
Thân thể phụ nữ thành thục, vì uống rượu mà nhiễm men say, đặc biệt khi đôi mắt kia chuyển động lộ ra sự quyến rũ khiến cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn, còn đừng nói đến chuyện bọn họ đều nhìn ra Hải Bối Nh là lần đầu tiên tới những chỗ thế này, cố ý mua say.
Hải Bối Nhi làm lơ những ánh mắt đó, lập tức đi đến WC ói rồi lại ói.
Sau khi ói xong, cô vừa cảm thấy thanh tỉnh hơn một chút thì nghe thấy cách vách có tiếng rên rỉ ân ân a a và tiếng nước vô cùng ái muội, cô hơi khựng lại, không nghĩ tới vừa lúc đụng phải người khác làm tình ở trong WC.
Đang định lén lút đi ra ngoài, ai biết này đôi dã uyên ương này đã kết thúc trước, người đàn ông kia trực tiếp ném người phụ nữ ra ngoài, trên mặt còn tức giận.
Khụ khụ, chuyện này khiến Hải Bối Nhi cực kỳ xấu hổ.
Cô đang định làm như không có việc gì đi ra ngoài, ai biết người đàn ông này lại giữ cô lại, giọng nói rất không tốt: “Cô và cô ta là cùng một bọn?”
Ha? Ai có thể nói cho cô biết người đàn ông này đang nói cái gì không?
Hải Bối Nhi cau mày, sức lực của người đàn ông quá lớn, niết đau cô: “Buông tay, tôi không quen biết các người!”
Ai biết người đàn ông này đột nhiên nổi điên, mạnh mẽ giam cầm cô trong ngực: “Hừ, ít nói nhảm, đêm nay cô đi không được!”.